Trăng Sáng Cố Hương
Chương 7 : Gặp lại
Ngày đăng: 22:41 21/04/20
Trong rừng đêm, thấp thoáng ánh lửa, có tiếng bước chân vội vã dần tiến đến gần. Tùy Vân Hy cắn chặt hai hàm răng, kéo mạnh Lạc Tử Tuyền đang hồn bay phách lạc, đi xuyên vào giữa rừng rậm.
Khi nãy thấy Khương Hằng đã lộ rõ sát ý, Vân Hy rất hiểu, tính y xưa nay đã nói là làm. Chỉ vì trước mắt còn ngại là có mặt cô nên chưa xuống tay với Lạc Tử Tuyền, nhưng không đảm bảo rằng sau này sẽ không nhân cơ hội mà ra tay và tạo hiện trường giả để che đậy. Để bảo vệ cho Lạc Tử Tuyền, cô không còn cách nào khác phải chia đường chạy trốn khỏi Khương Hằng, theo hướng khác tiến vào rừng sâu.
Với cái chết của chú câm, tuy trong lòng Vân Hy thấy bất nhẫn, nhưng cô cũng hiểu, Hằng ca mang trong mình mối hận sâu như bể, món nợ mạng này không thể nói bỏ qua là bỏ qua được. Y tuy hạ thủ tàn ác, nhưng về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng Trương Văn Thư kia với Khương Hằng là chỗ đồng đội, từ khi hai người gia nhập Thương Thiên đến nay, gọi nhau huynh đệ đã hơn ba năm, vậy mà Hằng ca có thể bỏ qua cả tình bằng hữu, coi tính mạng của đồng đội như cỏ rác, điều ấy khiến cô kinh hãi không nói nên lời. Đúng như Khương Hằng đã nói đi nói lại nhiều lần, trên đời này, y chỉ tin có hai người là cô và chính bản thân mình. Còn người ngoài, dù cho thường ngày có cùng xông pha trận mạc, vào sống ra chết, thì với Khương Hằng, y cũng chưa từng đặt niềm tin ở họ bao giờ. Tình nghĩa đồng đội gì đi nữa thì cũng có thể vứt bỏ như đôi dép rách.
Nhưng tất cả những điều này, cô vẫn chưa bao giờ nhận ra. Cô thậm chí còn không biết, rốt cuộc là từ khi nào, Hằng ca đã trở nên cố chấp như vậy…
Trong đầu rối bời suy nghĩ, lòng như tơ vò, Tùy Vân Hy kéo Lạc Tử Tuyền chạy mải miết. Lạc Tử Tuyền đến giờ vẫn như chìm trong cơn ác mộng huynh trưởng bị giết chưa thể tỉnh lại được, chỉ biết để mặc cho Tùy Vân Hy kéo đi, dúi dụi chạy về phía trước. Cây cỏ trong rừng mọc ngang dọc chằng chịt, những rễ cây trồi lên ngáng chân Lạc Tử Tuyền, khiến cô loạng choạng vấp ngã sóng soài ra đất.
Vân Hy hốt hoảng quay lại, cô đưa mắt nhìn, cách phía sau vài trượng, ánh lửa xuyên qua cây rừng, khiến cho lớp lớp bóng cây thoắt ẩn thoắt hiện. Sự việc gấp gáp, Vân Hy cúi xuống, vung tay tát mạnh một cái vào má Lạc Tử Tuyền.
“Này, muốn ngây muốn dại thì đợi đến khi thoát khỏi cửa ải này đã! Chẳng lẽ muội muốn để cho người của Thái Bình minh bắt được, dùng muội uy hiếp phụ thân muội ư?” Vân Hy nghiêm mặt trách mắng.
Giọt máu đỏ tanh, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Một võ nhân đứng dưới gốc cây, và giọt máu ấy rơi đúng vào bên má y.
Chợt thấy ấm nóng bên má như có giọt nước mắt rơi vào, kẻ ấy hơi sững người trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra tình cảnh của kẻ đang ẩn nấp. Chỉ thấy võ nhân ấy mặt không biến sắc lặng lẽ.chùi vết máu trên mặt, rồi bước lên đứng chắn trước cây cổ thụ, nói to: “Tên phỉ kia chắc đã trốn vào rừng sâu rồi,các ngươi cứ tiếp tục tiếp tục tiến về phía tây tìm kiếm đi.”
Mấy kẻ võ nhân ở xung quanh đều vâng dạ, rồi tuân theo mệnh lệnh chạy vào rừng sâu. Không bao lâu, bọn chúng đã mất dạng trong rừng đêm tăm tối. Trông thấy ánh đuốc lửa đã xa dần, võ nhân ấy mới qua người, ngẩng đầu nhìn lên cây cổ thụ cao chọc trời.
Gió đêm lất phất, những chiếc lá cây đu đưa nhè nhẹ. Xuyên qua kẽ lá, ánh trăng lặng lẽ lan tỏa khắp rừng, soi lên thân hình cao dỏng của võ nhân. Chỉ thấy y khuôn mặt khôi ngô, mày dài như kiếm, mắt sáng như sao, đôi đồng tử phản chiếu ánh trăng vằng vặc, nhưng không hề có chút gì hung bạo dữ dằn, ngược lại lại bộc lộ nét ôn nhu hòa nhã. Y hơi nhếch miệng,rồi nở một nụ cười nhẹ, cất giọng ôn tồn nhân hậu, bốn nhỏ:
“Vị bằng hữu trên cây, mạn đông đã yên ắng rồi, nếu như tin được tại hạ thì mau chóng theo hướng đông mà rời khỏi đây đi.”