Trăng Sáng Cố Hương
Chương 6 : Chia rẽ
Ngày đăng: 22:41 21/04/20
Đỉnh Sơn nằm ở phía tây bắc Trung Nguyên, có hình dạng giống một cái đỉnh nên được gọi như vậy. Núi này chu vi lên đến trăm dặm, nhiều cây cỏ che phủ, có cả những cổ thụ ngàn năm cao chọc trời. Trên đỉnh núi xanh biếc, do địa hình lõm xuống nên đã hình thành một hồ nước thiên nhiên, người ta gọi là “Đỉnh Hồ”. Nước ở Đỉnh Hồ là nước từ trời, hồ tựa một viên ngọc minh châu xinh đẹp trên đỉnh núi cao này, dải nước trong như lụa, men theo triền núi chảy xuống, trông như một con rồng bạc quấn quanh sườn núi, trong khi quanh co uốn lượn, nuôi nấng tất cả sinh linh cỏ cây trên núi, đồng thời tưới tắm cho thôn Đỉnh Sơn dưới chân.
Nhưng đêm ấy, sơn thôn nhỏ bé xưa nay vốn yên tĩnh đã bị những tiếng vó ngựa sắt dồn dập phá tan. Ánh đuốc soi sáng khắp nơi, hàng ngàn quan binh lưng đeo bảo kiếm, tay cầm đuốc lửa, vây chặt thôn. Quan binh xông thẳng vào nhà dân, khiến dân chúng hãi hùng luôn miệng kêu “quan gia”, những người phụ nữ ôm chặt con thơ trong lòng, kinh hoảng nhìn đám võ nhân đột nhiên xuất hiện. Đuốc lửa hắt ánh vào khôi giáp, đao sắt quan binh đeo sáng lòa.
“Thống lĩnh đại nhân, tất cả hai mươi sáu hộ dân trong thôn đều đã lục soát, không phát hiện thấy tung tích của Lạc Dương.” Sau khi khám xét một vòng từng nhà, một tên lính đi nhanh ra ngoài cổng sơn thôn, chắp tay bẩm báo với một viên quan quân đang cưỡi trên lưng con tuấn mã màu đen.
Viên quan quân ấy vóc người cao lớn, mắt to mày rậm, râu ria lởm chởm, chính là Thống lĩnh cấm vệ quân Triệu Hãn. Hắn liếc mắt nhìn xóm nhỏ đang bị ánh đuốc soi sáng rực, lạnh lùng nói: “Vây chặt lại cho ta, chạy mất một người nào thì ta sẽ hỏi tội Tiểu Tứ ngươi!”
Nói xong, hắn vung roi, hô to một tiếng, con tuấn mã hí vang rồi phóng đi nhanh như gió cuốn, tiếng vó nện phá tan bầu không khí yên ắng nơi núi non.
Thấy Triệu Hãn đã đi, viên Phó thống lĩnh Ngô Quý nhìn khắp quân lính bốn phía xung quanh, cất giọng quát to: “Lập tức phong tỏa Đỉnh Sơn! Tất cả những con đường núi, không được bỏ qua một đường nào! Nếu có bất cứ ai xuống núi, các ngươi cứ việc mang đầu lại đây!”
Quân lính vội vàng xếp hàng, tản ra bốn phương tám hướng, nhưng không ai phát hiện ra rằng, chính trong lúc ấy, giữa màn đêm đen thăm thẳm, một cặp mắt màu vàng đang thu vào tầm nhìn của mình tất cả hành động của chúng. Bóng đen ấy đi đi lại lại dưới chân núi Đỉnh Sơn một vòng, rồi lập tức nhanh như tên bắn, xông thẳng lên đỉnh núi cao.
Bên bờ Đỉnh Hồ trên đỉnh núi.
Trong đêm đen, tiếng côn trùng rả rích. Giữa lớp cỏ úa cao ngang gối, một con rắn cạp nong đang lặng lẽ bò, bám sát theo đôi hài nhỏ màu hồng phấn thêu hoa sen.
“Có rắn... ối ối...”
Thiếu nữ kinh hãi kêu lên, liền bị một người bịt chặt lấy miệng. Đó là một chàng trai độ hai lăm, hai sáu, ăn mặc theo lối thôn dân, nhưng diện mạo thanh tú, nét mặt khôi ngô toát ra khí chất không hề giống nông phu lúc điền nơi sơn dã, mà giống một văn nhân đọc sách hơn.
Thiếu nữ bị anh ta bịt miệng nhìn mới khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt trái xoan trắng hồng, dưới đôi mày liễu cong cong là cặp mắt phượng long lanh, mắt mi như vẽ, quả là có khí chất một mỹ nhân. Nhìn mặt mũi cô có sáu phần đường nét giống chàng trai kia. Không thể nói được thành lời, cô sợ hãi nhìn con rắn độc tiếp tục bò về phía trước, trườn qua chân mình, lại bò thêm mấy thước nữa, rồi trườn lên chân một nam nhân, bò lên lưng người ấy, thò cái đầu ra bên vai ông ta, cuối cùng quay lại phía cô thò ra thụt vào cái lưỡi chẻ đôi của nó.
“Sái huynh, tiểu muội còn nhỏ không biết gì, xin huynh đừng trách nó.” Đến tận khi ấy, chàng trai kia mới buông tay khỏi cô gái, quay sang vái tạ người đang đùa chơi với con rắn.
Sái Tiểu Xà cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ về đầu con rắn cạp nong, điềm tĩnh nói một câu: “Không hề gì!”
Thiếu nữ kia thấy con rắn biết nghe lời thì lại không nhịn được hiếu kỳ, cô không dừng được bước dấn lên một bước, định học theo Sái Tiểu Xà thử sờ vào cái đuôi rắn trơn bóng. Nhưng cô vừa định đưa tay đã bị đại ca của mình đập vào tay, chau mày mắng nhỏ: “Tử Tuyền, đừng có nghịch!”
Thiếu nữ được gọi là Tử Tuyền tinh nghịch thè lưỡi ra, cô tuy nghe lời lui sang bên cạnh, nhưng vẫn cố nghiêng mắt ngó nhìn người đang đùa với rắn cũng như con rắn dài đang chui qua những kẽ ngón tay ông ta.
Hai huynh muội ấy chính là con trai và con gái của Dược Vương Lạc Dương. Người anh là Lạc Tử Thương, còn tiểu muội là Lạc Tử Tuyền. Hai người tử nhỏ đã theo cha học nghề làm thuốc, chữa trị cho những võ nhân đến nhờ, cũng được nửa phần coi là người trên giang hồ, nhưng võ nghệ chỉ ở bậc xoàng. Đặc biệt là Lạc Tử Tuyền, khi chỉ dụ Thái Bình Ước được ban ra cho võ lâm cô mới lên năm, cho nên Lạc Dương chưa hề truyền dạy cho con gái chút võ nghệ nào, tránh cho nữ nhi khỏi bị liên lụy.
Từ nhỏ đã theo cha ẩn mình nơi thôn trấn, mấy năm trước cả nhà lại rời đến thôn Đỉnh Sơn này, Lạc Tử Tuyền vốn đơn thuần chất phác, không hề hay biết chuyện xảy đến với gia môn, bỗng nhiên hai hôm trước nghe cha nói phải rời khỏi thôn sơn, chạy ra mãi ngoài biên ải. Cô cố gắng hỏi cha chuyện gì, vốn xưa nay vẫn chiều con gái nhưng lần này ông không đáp một câu, chỉ giục cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc để lên đường. Lạc Tử Tuyền trong lòng nghi hoặc, tận đến khi trên đường xuống núi, ba người gặp được Hà Nhân và Sái Tiểu Xà, thì cô mới có câu giải đáp. Khi ấy Tử Tuyền mới biết, hóa ra có kẻ dùng bí dược Thần Túy Mộng Mê của cha mình, hạ độc chết hơn hai mươi mạng người, để giá họa cho ông.
“Nếu như đã có kẻ giá họa, vậy hãy nói rõ với quan phủ chẳng phải là được hay sao? Chúng ta xưa nay chưa từng rời khỏi thôn Đỉnh Sơn, các vị thúc bá đại thẩm ở thôn sẽ làm chứng cho chúng ta, chúng ta sao có thể chạy tới huyện Bình Dao cách xa hàng ngàn dặm để hạ độc được?”
Cô bé thông minh đưa ra câu hỏi ấy, nhưng đáp lại chỉ có tiếng thở dài của cha cô. Hồi lâu, người cha vốn luôn tươi cười, nay nét cười đã thu lại đã thu lại trên môi, than thở nói: “Tuyền nhi, thị phi cong thẳng trên giang hồ không đơn giản như con nghĩ đâu. Cho dù có tự chứng minh mình trong sạch thì ba người trong nhà chúng ta cũng sẽ bị người ta khống chế, lập tức chúng ta sẽ thành cá nằm trên thớt của người ta, chữa bệnh cho ai, hạ độc với ai, cha đây sẽ không còn được tự chủ nữa.”
Trước câu nói của cha, Lạc Tử Tuyền mơ hồ, không rõ vì sao mà một người vô tội lại bắt buộc phải lánh nạn ra tận ngoài biên ải, y như một kẻ có tội trốn chạy vậy. Nhưng cô vốn là đứa bé ngoan, tất nhiên sẽ không phản đối quyết định của phụ thân, huynh trưởng và bọn Hà Nhân, Sái Tiểu Xà vừa đến đón, lập tức xuống núi ngay trong đêm.
Nhưng khi đoàn người đang trên đường xuống núi, sắp rời khỏi Đỉnh Sơn, thì chợt thấy xa xa hàng ngàn bó đuốc đang cháy rực, như muốn soi tỏ cả đêm đen. Đoàn quân đông nghịt đã vây chặt toàn bộ đường núi, và tản ra bốn phía xung quanh Đỉnh Sơn, tạo thành một vòng quay khép chặt. Thấy tình hình ấy, Hà Nhân lập tức cho mọi người chạy lên đỉnh núi, ẩn nấp bên bờ Đình Hồ, đợi thời cơ hành động.
Đã là đêm thứ tư mọi người bị vây khốn. Tối ngày đầu tiên, đội quân hơn bốn ngàn lính ấy đã lấy ra ba ngàn người, tổ chức thành từng đội tiến vào Đỉnh Sơn, định rằng sẽ khám xét theo lối cuốn chiếu. Nhưng tìm kiếm được nửa chừng, liềm gặp phải đàn rắn ngăn cản. Hàng ngàn vạn con rắn lớn xông lại phía đoàn quân như sóng cuộn, toán lính không kịp đề phòng, bị rắn cắn sợ hãi đến rối loạn. Nhưng khi bọn Hà Nhân đang sắp sửa nhân loạn yểm hộ cả nhà Lạc Dương xuống núi, thì từ phía quan binh đột nhiên có bột hùng hoàng được ném ra, đuổi đàn rắn chạy đi hết, rồi lại phong tỏa chặt con đường xuống núi.
“Mẹ kiếp, mấy thứ chết tiệt ấy chúng kiếm đâu ra nhanh thế, hay là đã chuẩn bị sẵn từ trước khi đến đây?” Hà Nhân “hừ” một tiếng, chửi lớn.
Nghe ông ta chửi rủa, Lạc Dương thở dài nói: “Lão phu lánh đời đã nhiều năm là muốn rời khỏi sự tranh giành trên giang hồ, tìm lấy bình yên cho con cái. Nhưng bây giờ... Ôi, cũng chẳng biết là đắc tội với vị cao nhân nào, mà phải rơi vào tình cảnh này?”
Thấy ông ta vẻ mặt buồn lo, Hà Nhân cất tiếng an ủi: “Lạc thần y, ngài chớ lo lắng. Cuồng Đao Khách Cố Lương, Võ Si Âu Dương Tiên đang đưa các huynh đệ của Thương Thiên theo đường Dung Tây cổ đạo tới đây, chỉ khoảng sáng mai là có thể tới rồi. Có bọn họ tiếp ứng, chúng ta nhất định sẽ xuống núi một cách thuận lợi.”
Nhưng bọn Hà Nhân cứ đợi mãi, tới hơn bốn ngày liền. Những võ nhân của Thương Thiên ở Dung An, Lĩnh Giang, tất cả hơn hai trăm người, sau khi nhận được tin báo của Cố Lương, đã lũ lượt kéo đến Đỉnh Sơn. Nhưng trước mặt bốn ngàn quân lính phong tỏa, đám khách giang hồ ấy đã gặp khó khăn. Trong số họ, có không ít người thân thủ bất phàm, có thể lấy một chọi mười, nhưng phần đông là những người võ công thường thường. Huống chi, võ nhân của Thương Thiên đều là những kẻ nhàn vân dã hạc, tự do quen rồi, tổ chức cũng lỏng lẻo, nói thẳng ra là một đám ô hợp, sao có thể địch được bốn ngàn đại quân được huấn luyện kỹ càng?
Thế cục trở nên giằng co. Triệu Hãn cùng đội quân dưới quyền tuy có chuẩn bị sẵn bột hùng hoàng, nhưng cũng không khỏi sợ hãi trước rắn độc trong núi, nhất thời không dám lên núi lục soát. Còn năm người bọn Hà Nhân, Lạc Dương cũng bị khốn đốn trên đỉnh núi. Sái Tiểu Xà đã liên tục bốn ngày dùng nội lực thổi sáo để sai khiến đàn rắn, cũng dần dần không gượng nổi nữa. Cuối cùng chỉ còn dựa vào Hà Nhân truyền công lực cho ông ta, mới có thể gắng gượng duy trì.
“Tiếp tục thế này e không phải là cách hay.” Tay trái đặt lên lưng Sái Tiểu Xà, vừa truyền nội lực Hà Nhân vừa nói. “Thời gian càng dài, càng bất lợi cho chúng ta. Triệu Hãn chẳng những có thể điều động bốn ngàn đại quân, mà hắn thân là thống soái của Thái Bình minh, còn có thể điều động các bang phái trong Thái Bình minh giúp sức. Chắc hẳn trước mắt, các phái Xung Tiêu kiếm các, Vân Tiêu cổ lâu, Tử Vân môn, Thiên Ba lâu, Thụy Kim môn, Cửu Hoa đã chia nhau lên Đỉnh Sơn rồi. Khi ấy dù tất cả các thành viên của Thương Thiên có đến đủ cũng không đỡ nổi thế công của Thái Bình minh.”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Lạc Tử Tuyền sợ giật nảy mình, cô tròn mắt nhìn cha, kinh ngạc nói: “Cha, bao nhiêu người như vậy đến đây chỉ để bắt cha thôi sao? Dù cho có là truy bắt hung phạm, cũng đâu cần dùng nhiều quân lính như vậy!”
“Nha đầu ngốc!” Lạc Dương vừa bắt lực vừa đau khổ xoa đầu con gái. “Con nghĩ xem, vụ án mạng ở Bình Dao mới xảy ra được ba ngày, mà Thái Bình minh đã sai mấy ngàn đại quân vây khốn Đỉnh Sơn, đó đâu phải là vì bắt cha của con đây chứ.”
Lạc Tử Tuyền tuy không rõ lắm chuyện trên giang hồ, nhưng lại là một cô bé thông minh, suy nghĩ giây lát liền hiểu ngay. “Cha, ý cha là, Thái Bình minh sai nhiều người như vậy đến đây, hoàn toàn không phải là để bắt cha, mà chúng biết rằng người của Thương Thiên sẽ đến, nên cố ý bắt họ?”
Lạc Dương thở dài trong lòng. Hà Nhân cười nhăn nhó bảo: “Lạc cô nương nói rất có lý, nói như vậy thì, Lạc thần y, lại là chúng tôi làm liên lụy đến ngài rồi.”
“Liên lụy với không liên lụy cái gì chứ.” Lạc Dương lắc lắc đầu nói. “Nếu như không có Thương Thiên báo tin, thì ta làm sao biết vụ án ở Bình Dao? Đến lúc ấy, quan phủ tới tận cửa bắt rồi, cả nhà ta đến trốn chạy cũng không kịp nữa.”
Hà Nhân cười lớn bảo: “Lạc thần y quả biết cách làm người khác vui! Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ không khác đến việc ai làm liên lụy ai nữa. Ngài yên tâm, việc người làm trời thấy cả, cổ nhân cũng đã dạy: “Cứu một người hơn xây bảy tòa tháp”, tòa tháp của Lạc thần y ngài xây có lẽ cũng sắp cao ngang trời rồi, lần này nhất định sẽ hóa hung thành cát thôi!”
Lời vừa dứt, chợt nghe trong màn đêm vọng lại tiếng chim ưng kêu. Mọi người đều ngó đầu xem, chỉ thấy dưới ánh trăng non một bóng đen lướt đến!
“Là ưng vương!” Hà Nhân mừng rỡ, đứng lên, giơ cao tay phải. Con hùng ưng bay thẳng lại phía Hà Nhân, đậu lên cánh tay ông ta. Hà Nhân lấy trong ống sắt trên chân nó ra một viên sáp. Hai ngón tay bóp mạnh, viên sáp vỡ làm đôi, để lộ ra mảng giấy cuộn tròn giấu bên trong. Hà Nhân mở mảnh giấy ra, đọc xong, ông ta vỗ đùi cười lớn bảo:
“Hảo kế! Lạc thần y, lần này chúng ta có chiêu rồi!”
Vừa nói, Hà Nhân vừa đem kế hoạch trong thư nói một lượt cho nghe, mọi người lập tức ai lo việc nấy.
Cuối giờ Dần đầu giờ Mão, sắc trời vừa hửng, chân trời phía đông đã le lói ánh nắng, nhưng mây mù trên núi lại dần dày thêm. Hơi sương được nắng sớm chiếu vào lại càng thêm mù mịt. Mây mù trải vòng quanh lưng núi làm Đỉnh Sơn trông như đang quàng một vòng khăn bông vậy!
Trong lớp mây dày mù mịt ấy, hai trăm võ nhân Thương Thiên dưới chân núi bỗng nhiên phát động cuộc tấn công từ phía nam. Những võ nhân đã hành tẩu huyết lộ giang hồ nhiều năm ấy, nhờ thân thủ mẫn tiệp, dựa vào mây mù che giấu, lẳng lặng tiến sát tới chỗ quan quân đóng giữ ở phía nam núi, bất ngờ đột kích từ sau lưng chúng. Đao sắt lướt nhẹ qua yết hầu quân sĩ, đến khi thi thể thứ ba đổ xuống thì Triệu gia quân vốn được huấn luyện kỹ lưỡng đã nhanh chóng phát hiện ra dấu vết bất thường. Một tên lính khi thấy không liên lạc được với đồng đội, lập tức đốt pháo hiệu báo tin.
Sau một tiếng rít chói tai, pháo sáng rít trên không trung. Giữa màn mây mù dày đặc, tuy nhìn không rõ vị trí pháo sáng, nhưng Ngô Quý dựa vào tiếng nổ cũng đoán được nơi xảy ra sự việc. Thân là phó soái của bốn ngàn tinh binh, hắn lập tức hạ quân lệnh: “Hai đội mặt tây, mặt bắc, mỗi nơi rút ba trăm người chi viện cho mặt nam! Những người khác giữ nguyên đội hình, phong tỏa đường núi, đề phòng kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn! Sương núi dày đặc, dùng cung tên sẵn sàng đợi lệnh xuất kích, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Sai khi hơn ngàn quân lính tập kết ở phía nam núi, đám lính đã từng kinh qua trăm trận đánh lập tức bày binh bố trận, hướng về phía kẻ địch bắn hàng vạn mũi tên. Dù cho võ nhân của Thương Thiên có cao cường cỡ nào thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, không thể xông pha trong trận tên bay ấy được. Hai trăm võ nhân vừa đánh vừa lui, lùi xuống dưới núi.
Trong lúc quân hai bên đang giao tranh ở phía nam núi, thì ở sườn núi phía đông, một chiếc bè tre thuận dòng xuôi xuống. Trong sương mù dày đặc, thấp thoáng thấy trên bè có mấy bóng người kẻ đứng người ngồi, người đứng đầu đội nón lá, tay cầm một cần trúc dài, thỉnh thoảng lại chống xuống đáy nước đẩy bè lướt đi. Chưa đầy khoảnh khắc đã trôi tới vài dặm, tiến thẳng xuống chân núi.
Bảy trăm binh sĩ đang canh giữ ở mặt đông lập tức giương cung lắp tên, đồng loạt bắn về phía chiếc bè! Tên bay như mưa, chiếc bè trong nháy mắt đã bị cơn mưa tên cắm đầy, nhưng do mây mù buổi sáng dày đặc, từ trên bờ không nhìn rõ đối phương bị thương vong ra sao. Mấy chục tên lính giỏi sông nước, tay cầm dây thừng, lội xuống định rằng sẽ kéo bè vào bờ. Nhưng đúng lúc chúng sắp tiếp cận được chiếc bè, chỉ thấy người đội nón lá khuấy mạnh cây gậy trúc, lập tức nghe có tiếng thùm thùm, trên mặt sông từng đợt sóng cuồn cuộn nổi lên.
“Ông đây được người đời xưng là “Thủy Quỷ”, đấu với ông đây ở dưới nước thì các ngươi còn non lắm!”
Chỉ thấy người đứng trên bè ấy nói lớn một câu. Ngay sau đó, tay phải ông ta giơ ngang, nội lực đẩy mạnh, cây gậy trúc lại giáng xuống mặt nước. Lại nghe mấy tiếng thùm thùm, từng đợt sóng cao hàng trượng cùng với tiếng động vọt lên tận lưng trời, lực đẩy mạnh mẽ của dòng nước khiến đám quân kính bật tung ra xa!
“Vân Hy! Muội không sao chứ?”
Trước câu hỏi quan tâm của Khương Hằng, Tùy Vân Hy chỉ thấy trong lòng chua chát. Hằng ca đang ở trước mắt đây, tuy vẫn hai mày nhíu chặt, không hay nói cười, luôn không giấu sự quan tâm lo lắng, hệt như khi còn nhỏ cô bị ốm, lúc nào cũng trách cô không chú ý giữ gìn sức khỏe, rồi vẫn bưng những bát thuốc nóng hổi cho cô bằng cánh tay duy nhất của mình. Nhưng không biết từ khi nào, Hằng ca khẩu xà tâm Phật ấy, trên cây cầu dây sắt khi nãy, đã trở thành một kẻ mặt lạnh như băng, thấy đồng đội phải bỏ mạng mà không hề chớp mắt như vậy?
Thấy Vân Hy im lặng không nói, Khương Hằng nhăn mày, lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tử Thương đang nằm bên cạnh, ánh mắt lộ vẻ căm ghét. Đúng lúc ấy, Lạc Tử Tuyền đã vội vã chạy tới nơi, cô hoảng hốt quỳ sụp xuống bên cạnh đại ca mình, áp mặt vào ngực anh ta để nghe xem tim còn đập không. Khi biết rõ đại ca không có gì đáng ngại, Lạc Tử Tuyền mới thở phào, quay sang nhìn Vân Hy, thành khẩn nói:
“Đa tạ ơn cứu mạng của Tùy tỷ tỷ!”
Cô nương ngây thơ ấy không hề biết rằng việc Lạc Tử Thương rơi xuống sông chình là do bàn tay của Khương Hằng. Cô chỉ nghĩ vì dải vải đó không chắc chắn, nên mới thiếu chút nữa gây ra đại họa. Lúc này, Lạc Tử Tuyền vô cùng cảm kích trước Tùy Vân Hy và Khương Hằng, vừa quay sang cảm tạ Vân Hy, cô vừa bật khóc, những giọt nước mắt lã chã rơi.
Thấy Lạc Tử Tuyền cảm động bật khóc, Tùy Vân Hy chợt buồn bã than thầm trong dạ, tất nhiên cô không thể nói ra chân tướng để làm tan vỡ đoạn cảm tình tốt đẹp của Tử Tuyền. Cô chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hằng, bốn mắt gặp nhau, tuy không ai nói, nhưng sự cảnh giác và quyết tâm trong mắt Vân Hy đã thầm cho Khương Hằng thấy. Y lặng im chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi đứng dậy, quyết đoán nói:
“Chỗ này không nên ở lâu, Thái Bình minh tất sẽ truy kích tới, chúng ta đi khỏi nơi này đã rồi hãy nói.”
Nói rồi, Khương Hằng đỡ Lạc Tử Thương lên vai mình, sải những bước dài về phía rừng cây xa xa bên bờ sông.
Trời ngã về chiều, trong khi đi đường, Lạc Tử Thương cũng dần dần tỉnh lại. Khi Lạc Tử Tuyền đem những chuyện anh ta bị trúng Thực Tâm Cổ thiếu chút nữa dùng châm độc giết hại phụ thân, may mà có Tùy Vân Hy ngăn lại được, kể lại hết một lượt, thì Lạc Tử Thương hối hận vô cùng, lập tức quỳ xuống trước mặt hai người. “Đa tạ Tùy cô nương và Khương đại hiệp đã cứu mạng! Đại ân đại đức, đến già không quên!”
Vân Hy vội đỡ anh ta dậy, cười nói: “Cùng là võ nhân của Thương Thiên, đây là việc bổn phận phải làm, xin Lạc huynh chớ có để tâm mới phải.”
Khương Hằng không nói không rằng, chỉ nhìn về phía rừng cây trùng điệp, thấy ngoài rừng thấp thoáng ánh lửa, soi lên những bóng cây chợp chờn. Y ghé tai nghe ngóng, giây sau, chau mày nói: “Nghe tiếng bước chân đều là những người có chút ít võ công, tới gần trăm người, chắc hẳn là Thái Bình minh đuổi tới rồi.”
Nghe câu ấy của Khương Hằng, bọn Vân Hy không nói thêm gì nữa, bốn người cùng lẫn vào trong rừng, trốn khỏi sự truy đuổi của Thái Bình minh.
Màn đêm dần buông, trăng nhô lên vòm lá. Đứng giữa rừng rậm này, Lạc Tử Tuyền chỉ thấy cây cỏ xung quanh đều âm u quỷ quái, những cành cây gân guốc khẳng khiu như những cánh tay đầy móng vuốt của ma quỷ cao đến chạm trời. Cô sợ hãi nắm chặt lấy tay huynh trưởng, nhưng người huynh trưởng xưa nay vốn thương yêu cô chẳng những không có lấy một lời nhẹ nhàng an ủi, mà ngược lại còn vùng mạnh khỏi tay cô, quay ngoắt đầu lại nhìn cô. Chỉ thấy Lạc Tử Thương sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần sắc lờ đờ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Lạc Tử Tuyền. Thần sắc mặt mũi ấy khiến thiếu nữ kinh hãi, run rẩy nói: “Đại ca, đai ca đừng dọa muội...”
Bỗng nhiên, ánh mắt Lạc Tử Thương trở nên lạnh lùng, hai tay anh ta biến thành móng vuốt, vồ thẳng về phía Lạc Tử Tuyền. Năm ngón tay như gang như thép của anh ta bấu chặt vào cổ em gái mình, nhấc cô cao lên tận nhọn cây. Đáng thương cho Lạc Tử Tuyền, chẳng biết chút võ công nào, bị huynh trưởng bỗng nhiên trở nên có sức lực kỳ quái bóp chặt lấy cổ họng, thì nói cũng không thốt được nên câu, chỉ có thể bật ra những âm thanh yếu ớt rời rạc:
“Ca... đại ca...”
Cô dần mê đi, chỉ thấy khuôn mặt của huynh trưởng trước mắt mình dần trở nên méo xệch. Đúng lúc Lạc Tử Tuyền sắp chết ngạt thì hai người đi trước nghe thấy động tĩnh, cùng nhau chạy nhanh trở lại. Tay phải của Tùy Vân Hy như một con dao chém mạnh vào Lạc Tử Thương đang trong cơn mê muội, nhưng đúng lúc ấy, chỉ nghe một tiếng “phập” trầm đục, một tia máu phun vọt ra, bắn cả lên má cô. Máu nóng chảy xuống má, cô từ từ cúi nhìn xuống, một chiếc thiết trảo sắc lẹm đang đâm xuyên qua lưng Lạc Tử Thương chìa ra trước mắt cô.
Lực bóp trên cổ bỗng nhiên buông lỏng ra, Lạc Tử Tuyền mở to hai mắt, trợn tròn nhìn chiếc vuốt sắt đâm xuyên qua ngực huynh trưởng mình. Rồi ngay sau đó, bị mũi nhọn đâm xuyên da thịt, máu chảy như xối, Lạc Tử Thương từ từ đổ gục xuống. Nam nhân cao lớn khôi ngô đứng sau lưng anh ta thu lại thiết trảo nhuộm đầy máu đỏ, lặng lẽ buông lỏng tay, mặt không hề đổi sắc.
Lạc Tử Tuyền vô cùng kinh hãi, không kêu lên được tiếng nào, chỉ trân trân nhìn nam nhân mà mình vẫn thầm ngưỡng mộ, vung một trảo đâm xuyên tim huynh trưởng. Máu đỏ bắn cả vào bên má y, dưới ánh trăng sắc mặt càng âm u lạnh lẽo, phản chiếu với màu máu tươi hồng, trông y hệt một tu la ác quỷ, lạnh lùng hung dữ.
Khương Hằng mặt lộ vẻ âm trầm, đôi mắt sâu xa, chằm chằm nhìn Lạc Tử Tuyền, y như một tay thợ săn được huấn luyện kỹ càng nhắm thẳng vào con mồi vậy. Ánh trăng chiếu vào thiết trảo trên tay phải y, chỉ thấy những giọt máu lăn dài trên vuốt thép lạnh băng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Y chậm rãi đưa tay phải lên, lưỡi thiết trảo sắc bén nhuốm máu nhắm thẳng về phía Lạc Tử Tuyền...
“Choang” một tiếng! Tùy Vân Hy như vừa tỉnh cơn mê, vung một thương chặn ngay thiết trảo của Khương Hằng lại, run run nói: “Vì sao?”
Thấy cô toàn thân run rẩy, Khương Hằng biết cô đang vô cùng giận dữ. Biết rõ việc này sẽ khiến Vân Hy giận dữ, nhưng Khương Hằng vẫn tin rằng việc làm của mình là lựa chọn có lợi cho cả hai người. Y bình tĩnh nói: “Hành tẩu giang hồ, đôi khi không thể theo ý mình được. Vân Hy, muội chớ có nhân hậu kiểu đàn bà như thế. Nếu ta không làm vậy, chẳng phải là giữ lại bên mình một kẻ điên lúc mê lúc tỉnh, có thể đâm dao vào lưng ta với muội bất cứ lúc nào ư?”
“Chúng ta đều biết hành động khác thường của Lạc Tử Thương đều là vì Thực Tâm Cổ phát tác mà ra.” Vân Hy vừa buồn vừa giận, cây thương bạc trong tay không ngớt run rẩy. “Nếu huynh không tin huynh ấy, thì đánh cho huynh ấy hôn mê là được rồi! Chỉ cần gặp được Lạc thần y, cổ độc của huynh ấy nhất định sẽ được trị khỏi!”
Khương Hằng lạnh lùng liếc nhìn Vân Hy, trầm giọng nói: “Vân Hy, muội chớ có ngây thơ quá thế. Quân truy đuổi của Thái Bình minh ít phút nữa sẽ tới nơi, giữ lại mối họa này ở bên mình chỉ thêm phiền phức.”
Vân Hy biết rõ, lời nói của Khương Hằng cũng đôi chút có lý. Giống như khi nãy, nếu như bọn họ ra tay chậm một chút thì Lạc Tử Tuyền đã không giữ được tính mạng rồi. Nhưng hiểu thì hiểu vậy, trông thấy Khương Hằng ra tay giết người mà sắc mặt vẫn như thường, nói năng đĩnh đạc như vậy, thì không khỏi khiến cô cảm thấy sợ hãi trong lòng. Vân Hy sợ sệt nhìn Khương Hằng chậm rãi tiến lên phía trước, đưa mũi thiết trảo nhắm thẳng về phía Lạc Tử Tuyền đang đứng ngây như trời trồng. Cô chợt thấy lạnh buốt trong tim, hốt hoảng đưa ngang cây thương chặn phía trước Khương Hằng. “Cứ cho vì thế cục nguy hiểm, huynh giết Lạc Tử Thương là việc buộc phải như vậy, nhưng bây giờ huynh lại định làm gì?”
Trước câu hỏi của Vân Hy, Khương Hằng lạnh lùng đáp: “Cô ta đã chính mắt trông thấy huynh giết huynh trưởng của cô ta, sau này nhất định sẽ tìm ta báo thù. Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lẽ nào có thể để kẻ có mối thù sát thân ở bên mình được?”
Nói đến đó, Khương Hằng liếc nhìn Vân Hy, lại nói: “Nếu muội không nhẫn tâm, thì để ta ra tay.”
Vân Hy kinh hoảng, lời nói của Khương Hằng giống như một lưỡi dao sắt vô hình đâm thẳng vào tim cô, khiến cô đau nhói trong lòng. Câu “để kẻ có mối thù sát thân ở bên mình”, lại cả câu “diệt cỏ tận gốc” khiến cô nhớ đến câu chuyện đã qua từ rất lâu, nhớ đến một người đã rất nhiều năm không gặp.
Một nỗi lạnh buốt thấu xương dường như khiến cô đứng không vững, tay cô nắm chắc cây thương bạc, khó khăn lắm mới không bị ngã quỵ, run rẩy nói từng tiếng: “Huynh... huynh đã làm gì... với chú câm?”
Câu hỏi đó khiến Khương Hằng giật mình, câu nói vô tâm khi nãy của y không ngờ lại làm lộ rõ sự oán hận của y với Tôn Bồi Nguyên. Và một người sớm tối kề cận với Khương Hằng suốt gần hai mươi năm qua, sao lại không đọc được ra ý vị trong đó? Khương Hằng định lắc đầu phủ nhận, nhưng lại thấy không đủ sức biện bạch nổi chuyện này. Vân Hy từ lâu đã không còn là cô bé tám tuổi ngày xưa nữa, mà có thể để cho Khương Hằng tùy ý dối lừa được. Trầm mặc hồi lâu, Khương Hằng chậm rãi nói: “Trong lòng muội đã có kết luận, cần gì phải hỏi lại nữa.”
Câu trả lời đó khiến Vân Hy thấy chao đảo quay cuồng, thiếu chút nữa là không thể đứng nổi. Tám năm, suốt tám năm ròng, chính chú câm đã giúp đỡ chăm sóc cho cô và Khương Hằng trong những năm tháng gian nan nhất, đem lại cho hai người một mái nhà ấm áp. Chính ông đã dưỡng dục cho họ khôn lớn nên người, chính ông đã dạy cho cô biết đạo nghĩa ở đời, dạy cô biết thế nào là trung nghĩa hiếu đễ, dù cho Tôn Bồi Nguyên có muôn vàn không đúng, thì ân tình ấy, sao có thể sổ toẹt hết được?
“Huynh...” Giọng nói Vân Hy như lạc hẳn đi, nhưng cô chỉ thốt lên từ ấy rồi không nói thêm gì nữa. Đầu óc chợt sáng rõ, cuối cùng cô đã biết vì sao lúc trở lại Kỳ Sơn, khi cô nhắc đến chú câm, Khương Hằng lại có phản ứng dữ dội như vậy. Hóa ra... Hóa ra là như vậy...
Im lặng hồi lâu, cô lấy từ trong tay áo ra chiếc quạt giấy, ném thẳng vào mặt Khương Hằng, nói đến lạc giọng: “Cái chết của Trương Văn Thu, cũng là do huynh gây ra?”
Khương Hằng đưa bàn tay duy nhất đón lấy cây quạt, mở ra xem, thấy một chữ “Lan” màu máu đã bị nước sông làm nhòe đi khá nhiều, khiến nó rất lòa nhòa. Khương Hằng không thể ngờ rằng lúc Trương Văn Thư sắp chết vẫn còn có thể để lại đầu mối như vậy. Thấy chứng cứ rõ ràng, sự việc bại lộ, Khương Hằng cũng không giấu giếm gì nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Không sai!”
Vân Hy kinh hãi lùi lại phía sau một bước, để giữ khoảng cách với người trước mặt mình. Khuôn mặt quen thuộc trước mắt, đôi mắt không còn gì có thể thân thuộc hơn được kia, lại khiến cô dường như không thể nhận ra. Kẻ lạm sát người vô tội mặt không biến sắc trước mắt kia, làm sao có thể là Hằng ca của cô được?
Thấy thần sắc sợ hãi lui lại của cô, trong lòng Khương Hằng chợt run rẩy. Y vắt cánh tay phải mang thiết trảo ra sau lưng, cố nhẫn nại, hạ giọng khuyên giải:
“Vân Hy, muội phải biết rằng, trên đời này, trừ hai chúng ta ra, chẳng có người nào đáng tin cả. Khi xưa chúng ta đã rất tin tưởng không nghi ngờ gì chú câm, và đổi lại là gì? Chúng ta tin tưởng Bách Lý Hinh, đổi lại lại là gì? Thái Bình minh gì, Thương Thiên gì, huynh đệ đồng đội gì đi nữa, ai có thể hiểu được bộ mặt thực sự của họ?”
Nói đến đó, Khương Hằng lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tử Tuyền đang ôm xác huynh trưởng đứng chết trân ở bên kia. “Giống như cô ta, lúc này tuy là ít tuổi không có người giúp đỡ, nhưng ai có thể đảm bảo sau này cô ta sẽ không phản bội lại muội, sẽ không vì sinh tử của bản thân mình mà đẩy muội vào nơi hang hùm miệng sói? Vân Hy, muội phải hiểu rằng, người đời đều chỉ là tri nhân tri diện bất tri tâm. Chỉ có muội, chỉ có ta, mới là kẻ đáng tin.”
“Huynh sai rồi!”
Tùy Vân Hy chậm rãi cất lời, cô kéo lấy tay Lạc Tử Tuyền đã bị dọa đến chết khiếp, một tay cầm ngang ngọn thương, thận trọng bảo vệ cho cô bé phía sau lưng mình. Đôi mắt đen láy của cô, giờ đây nhìn thẳng vào Khương Hằng đầy cảnh giác. Chỉ nghe Vân Hy chậm rãi nói: “Trước nay muội đã không nhận được bộ mặt thực của huynh rốt cuộc là gì.”
Nói rồi, tay phải cô giơ cao cây trường thương, lấy thân mình bảo vệ cho Lạc Tử Tuyền, cảnh giác lùi lại phía sau mấy bước. Lát sau, cô kéo tay thiếu nữ đang thất thần ấy, chạy nhanh vào giữa rừng rậm, chỉ bỏ lại một câu:
"Khương Hằng, bộ mặt ngày hôm nay của huynh, có còn là hình dáng mà Khương sư thúc và thúc mẫu mong muốn hay không?"
Câu nói ấy như một gậy giáng thẳng vào đầu, khiến Khương Hằng đứng ngây tại chỗ. Đã từ rất lâu y không nhắc đến cha mẹ, nhớ đến những điều mẹ cha dạy dỗ thuở thiếu thời, Khương Hằng không nén nổi nắm chặt bàn tay trái còn lại, trên mặt như có lớp mây mù che phủ: Nào là trung hiếu lễ nghĩa, nào là thành tín nghĩa khí, giang hổ hiểm ác, tất cả đều chỉ là hư ảo! Khương Hằng chỉ biết rằng, y phải báo thù rửa hận, y phải dẫn theo Vân Hy tiếp tục sống!
Sau giây phút thất thần, Khương Hằng bỗng ngẩng lên, nhìn lại phía rừng rậm trước mặt. Nhưng trong màn đêm tối đen ấy, sao còn có thể trông thấy bóng dáng Vân Hy đâu nữa?
"Vân Hy!"
Khương Hằng chạy nhanh mấy bước, hướng vào rừng gọi to. Trước nay vốn là một người bình tĩnh biết kiềm chế, giờ đây Khương Hằng lại không thể che giấu được nỗi lo lắng trong lòng, y hốt hoảng chạy đi tìm người trước nay chưa từng rời xa mình, tựa như một nửa máu thịt của mình vậy. Nhưng đáp lại lời Khương Hằng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích giữa đêm thu.
Chỉ thấy trăng sáng giữa trời, bóng cây phủ đất. Còn nam nhân mình đeo cây trường kích huyền thiết, vắt tay sau lưng đứng giữa rừng, thì chỉ một mình một bóng theo nhau.