Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1422 : Người đứng ở trên trán quái thú

Ngày đăng: 09:32 19/04/20


Phương Giải biết rằng vì sao cho tới giờ Trịnh Thu đều trốn tránh đánh nhau, cũng biết tại sao cho tới giờ binh sĩ Thủy sư đến một mũi tên, một viên đạn cũng không bắn ra. Bởi vì Trịnh Thu trốn tránh đánh nhau. Bởi vì nỗi sợ đánh nhau trong lòng y quấy phá.



Phương Giải còn biết Trịnh Thu trước kia không phải là người sợ đánh nhau. Chỉ cần là ở trên sông nước Trịnh Thu sẽ không biết sợ ai.



Lần này Trịnh thu vẫn như cũ không phải sợ, mà là lo lắng.



Trịnh Thu hơi sợ hãi nhìn Phương Giải một cái, muốn giải thích, nhưng không tìm được từ ngữ. Y thống lĩnh hai đội thủy sư vận chuyển binh mã của Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn, nhưng ở Ninh Hải này không thể không dừng lại, vốn đi trước Phương Giải bọn họ khoảng gần một ngàn dặm đường thủy, lại cứ như thế đợi cho đến khi Phương Giải đến.



- Sợ tổn hại chiến thuyền?



- Sợ đánh thua mất mặt? mất sĩ khí?



- Sợ rơi mất uy phong của Hắc Kỳ Quân?



Phương Giải hỏi liên tiếp bốn vấn đề.



Trịnh Thu há hốc miệng, nặng nề gật đầu.



- Thuộc hạ liên tục nhiều ngày quan sát chiến thuyền của đế quốc Agoda, quả thực hợp lý hơn chiến thuyền của chúng ta. Các pháo hạm của bọn họ phối hợp với nhau trôi chảy hơn nhiều so với các pháo hạm của thủy sư chúng ta phối hợp với nhau. Số lượng chiến thuyền trang bị hỏa pháo của chúng ta chưa được một phần ba, nếu cứ mặt đối mặt không khỏi chịu thiệt.



Phương Giải gật đầu, Trịnh Thu liền nói tiếp:



- Thuộc hạ thời gian vừa rồi vẫn đang quan sát, sự phối hợp các chiến thuyền của thủy sư người tây dương là trong chiến đấu thực sự rèn luyện ra. Còn sự phối hợp của chiến thuyền chúng ta, hoàn toàn chỉ dừng lại ở cấp độ dự đoán. Lúc ở thủy trại của hồ Huyền Vũ thật ra không hiếm khi bắn thật, nhưng bắn đều là mục tiêu cố định. Trong chiến đấu thực sự, với năng lực khống chế của thủy sư chúng ta, bắn ba quả đạn pháo có một quả đạn pháo trúng mục tiêu coi như là tốt lắm rồi.



- Nhưng, kẻ thù không cho cơ hội chúng ta bắn ba quả mới trúng một quả.



Trịnh Thu nói:



- Thuộc hạ không phải sợ chiến đấu, thuộc hạ chỉ là sợ hãi tổn thất chiến thuyền một cách vô ích, sợ cố gắng của Chủ Công trở nên vô ích. Trước sự chuẩn bị chưa được an toàn, thuộc hạ không dám tấn công bừa bãi. Số lượng bố trí chiến thuyền hỏa pháo của thủy sư người tây dương nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta. Hơn nữa bọn họ biết hơn chúng ta nhiều khi nào bắn hỏa pháo thích hợp nhất.



Phương Giải gật gật đầu:



- Ngươi cần bao lâu, mới có thể nghĩ ra được kế sách vạn toàn?



Trịnh Thu lắc lắc đầu:



- Thuộc hạ không biết. Nhưng trận này coi như là Chủ công hạ lệnh đánh, thuộc hạ không dám đảm bảo có thể thắng.



Phương Giải không nói gì thêm, sau khi trầm mặc một hồi quay đầu hỏi An Đức Lỗ:



- Ngươi thấy thế nào?



An Đức Lỗ lần này là đi theo đoàn thuyền của Trịnh Thu tới. Sau khi tới Ninh Hải gã cũng rất bức bách. Rõ ràng kẻ thù tiêu diệt Tổ quốc của gã ở cách đó không xa ngay trước mặt chặn đứt con đường trên sông. Nhưng là không thể thoải mái đánh tới một trận, kiểu cảm giác này, thực sự rất khó chịu.




Hắn kế thừa tước vị Công tước của cha mình, đã trở thành chủ nhân của gia tộc Thiên Đường Điểu.



Các gia tộc lớn của Đế quốc Agoda, đều có tộc hoa của gai tộc mình. Mà tộc hoa của gia tộc Tô Tây Tư, là Thiên Đường Điểu vốn là đặc trưng của Đế quốc Agoda không bao giờ chết. Loại hoa này, là từ rất nhiều, rất nhiều năm, tổ tiên của hắn và đồng bạn sau khi chinh phục được một bộ tộc cực kỳ lạc hậu, dùng loài hoa cỏ đặc trưng của bộ tộc kia đem ra làm tộc hoa.



Đúng vậy, lịch sử của gia tộc Tô Tây Tư cũng không phải là rất dài.



Đúng vậy, tượng trưng của loại hoa này đối với gia tộc Tô Tây Tư là xâm lược và chinh phục.



Đúng vậy, tổ tiên của Tô Tây Tư chính là dựa vào chinh phục được vùng đất của thổ dân kia đã thu được môt lượng của cải cực lớn, mới dần dần trở nên giàu có. Tuy rằng không thuộc vào một gia tộc lớn chân chính của Đế quốc Agoda, nhưng gia tộc Thiên Đường Điểu bên kia bờ đại dương cũng có được một sức ảnh hưởng cực kỳ lớn.



- Đội thủy quân người Hán này không giống nhau, ngươi không phát hiện ra sao Đức Mạc Luân Tư? Bọn họ không những là đặt hỏa pháo, mà vị trí của hỏa pháo rất hợp lý.



Tô Tây Tư nói:



- Ta không thể không nghi ngờ, có người không thuộc về địa phương này đang giúp đỡ bọn họ.



- Tám chín phần mười là người thuộc địa bàn của lão già Tu Luân Tư kia.



Đức Mạc Luân tư nói:



- Tu Luân Tư sau khi lấy được đất phong, còn chưa kịp thống trị, người của địa phương kia đã bị điều tới đây, thô lỗ mà dã man.



- Công tước đại nhân.



Bên ngoài có người hô:



- Xin mời ngài ra đây xem xem! Đối mặt một chút với một đầu quái thú.



Tô Tây Tư tư hơi sững sờ, lập tức đứng lên ra khỏi phòng đi lên boong tàu, sau đó hắn nhìn thấy người binh sĩ vừa hô lên, dùng từ ngữ quái thú này để hình dung ra những chiến thuyền kia.



Đúng vậy!



Đây là một đầu quái thú.



- Người Hán luôn làm bậy như vậy để tạo ra những thứ gì đó.



Tô Tây Tư tư phát hiện mình đang tức giận, có lẽ là bởi vì ghen tị và sợ hãi?



Cái chiến thuyền cực kỳ to lớn xem ra thực sự dữ tợn, trên thân thể cực kỳ to lớn của nó tán phát ra một sức mạnh có thể nghiền nát hết thảy. Nó thật giống như là vua của muôn loài đến từ một nơi chân trời xa tít mù tắp, mắt nhìn xuống Tô Tây Tư.



Đương nhiên, mắt nhìn xuống Tô Tây Tư là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đang đứng trên trán của con quái thú.