Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1423 : Không chỉ như vậy

Ngày đăng: 09:32 19/04/20


Lúc Tô Tây Tư nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi người Hán mặc bộ quần áo đen kia, đột nhiên trong lòng nổi lên một kiểu cảm giác sợ hãi không thể nào khống chế được. Rõ ràng là ở cách rất xa, khoảng cách giữa hai thuyền đủ để quả đạn pháo lệch ra ngoài quỹ đạo không biết đến một hướng nào đó, nhưng cái ánh mắt kia giống như là thẳng tắp dừng ngay trên mặt hắn, giống như trong lòng hắn bị một quả núi đè xuống.



Tô Tây Tư quen thuộc với cảm giác kiểu này.



Cho nên hắn mới sợ hãi.



Loại cảm giác này, thật giống như thời điểm mỗi lần đi gặp Lai Mạn Đại Đế. Ánh mắt của Lai Mạn dừng lại trên người của hắn có cảm giác giống hệt. Người kia giống hệt Lai Mạn, cho Tô Tây Tư một loại cảm giác ngẩng nhìn núi cao. Nhưng Tô Tây Tư rất tức giận. Hắn không cho rằng một dân tộc người yếu đuối lại có thể gây ra một loại áp lực này.



Cho nên, hắn muốn đấu tranh.



Thủ hạ của hắn theo bản năng sờ tay vào súng ngắn đeo ở bên hông, tuy nhiên trái lại cuối cùng không dám rút súng ra.



Không phải nói ở cự ly này đạn căn bản không có độ mạnh như vậy, cứ coi như là có, cũng sẽ bị chệch. Súng đạn ở thời đại này cứ coi là rất phát triển, có thể ở trong vòng mấy chục mét có thể giết được kẻ thù là đã tuyệt vời rồi.



Trên mặt sông có một tầng sương mù nhàn nhạt, cho nên con quái thú to tới mức khiến cho con người phải nghẹt thở đối diện kia không phải hoàn toàn rõ ràng, chỉ là mờ mờ ảo ảo, càng ngày khiến cho lòng người càng cảm thấy sợ hãi. Con người kỳ thực là như vậy, đối mặt với một thứ to tới mức nhất định tự nhiên sẽ nảy sinh ra sự sợ hãi.



Thuyền rồng lớn.



So với chiến thuyền mà Tô Tây Tư đang ngồi ít nhất phải dài gấp ba.



Tuy rằng kinh nghiệm đóng hải thuyền của Đế quốc Agoda mạnh hơn rất nhiều so với người nhà Tùy. Nhưng đem gỗ ra để chế tạo nên một chiến thuyền có quy mô lớn nhất mà nói, bọn họ còn xa mới bằng người nhà Tùy. Độ dài của thuyền rồng đã vượt qua mức tưởng tượng lớn nhất của người Đế quốc Agoda. Bọn họ từ xưa tới nay chưa bao giờ nghĩ tới thuyền có thể làm to tới mức như vậy.



Tô Tây Tư tư sợ hãi, cho nên lập tức hạ lệnh tất cả các tay súng nhanh chóng tập hợp lại. Các tay súng này đương nhiên không phải là những binh sĩ bình thường, mà là những tay súng chuyên giết người mà Lai Mạn Đại Đế phái đến cho hắn. Loại súng trang bị cho những tay súng chuyên giết người, đều là cơ mật trong cơ mật của cả Đế quốc Agoda. Cho dù là tướng lĩnh cấp bậc như Tô Tây Tư, cũng không hiểu bọn họ tại sao lại có thể giết chết những người tu hành người Hán vô cùng dũng mãnh kia.



Tô Tây Tư hiểu được vì sao Lai Mạn không công bố bí mật này. Đó là vì Lai Mạn cần phải có đầy đủ thủ đoạn thần bí mà dũng mãnh để duy trì sự uy nghi đế vương của y, là muốn làm cho tất cả mọi người không dám nảy sinh lòng phản kháng đối với y, là muốn làm cho mọi người tin rằng chỉ có hắn mới là người thật sự được thiên thần hộ mạng.



Ở bên cạnh Tô Tây Tư, chí ít có tới tám mươi tay súng chuyên giết người, mà lại từ Reimainn Đại Đế phái tới cho hắn, ít nhất có năm trăm người



Những tay súng này từ cách ăn mặc không có cách nào có thể phân biệt được với binh sĩ bình thường, chỉ có bên hông của bọn họ đeo bao đạn màu vàng mới có thể thể hiện ra thân phận.



Người Hán!



Dưới áp lực không hình không tiếng kiểu này, Tô Tây Tư cuối cùng không kìm nổi đầu tiên nói một câu, hắn lấy hai tay bụm lấy miệng hướng sang phía người ở trên chiếc chiến hạm cực lớn kia hét lên:



- Ngươi có phải là có lời gì muốn nói với ta sao? Ta là quan chỉ huy Tô Tây Tư của hạm đội hải quân này. Nếu như là ngươi đến đầu hàng, ta có thể đại diện cho Hoàng Đế Bệ Hạ của Đế quốc Agoda tiếp nhận.
Hạng Thanh Ngưu không nhìn thấy vết thương trên vai minh. Nhưng gã có thể cảm giác được sự suy yếu. Đây cũng là duyên cớ vì sao, lúc ở trên mặt sông gã chợt trở nên không có cách nào duy trì được sự ổn định. Hiển nhiên, loại đạn này gây thương tổn đến người tu hành, không chỉ là vết thương tấy đỏ có thể nhìn thấy được bên ngoài đơn giản như vậy.



- Có chút thú vị.



Phương Giải bưng cái mâm sắt đi vài bước ngồi xuống ghế, nhìn kỹ viên đạn chỉ to bằng móng tay út. Xem ra vật này giống như một viên ngọc thạch thượng đẳng được điêu khắc ra, nhưng so với điêu khắc còn tròn mịn hơn, nguyên vẹn hoàn chỉnh, từ góc độ không bị biến dạng mà nói, vật này độ cứng rất lớn. Nhưng đã là viên đạn có thể gia công ra, thì có thể chứng tỏ so với vật trên núi phía bắc thành Trường An kia còn vụn vặt hơn một chút.



Cõng tảng đá trên núi kia, Bá Đao Chi Lực mà Phương Giải ngộ ra đều sụp xuống không mở ra được.



- Hiện nay nên chú ý nhất chính là vật này bỏ qua luôn cả lực của người tu hành.



Phương Giải nói:



- Có thể làm tay ta bị thương, thì là mặc áo giáp vào chưa chắc đã có hiệu nghiệm. Nói tới lực sát thương của vật này, chủ yếu nhất vẫn là lực ăn mòn, mà nó không chịu ảnh hưởng của nội kình bảo đảm tỉ lệ chính xác cao. Càng là người tu luyện cao thâm, đối với lực tu luyện của mình càng tự phụ. Ai cũng chẳng thể nghĩ được đến ngươi cũng không ngăn nổi viên đạn. Lúc ngươi nhảy từ trên mũi thuyền xuống, ta không kịp can ngăn ngươi mà cũng chẳng can ngăn, cũng là vì ta không cho rằng ngươi đến viên đạn cũng không thể ngăn nổi.



- Đây cũng là duyên cớ vì sao, người tu hành chết hàng loạt dưới loại đạn trong tay này. Người tu hành tự phụ, cảm thấy kình khí hộ vệ cơ thể còn kiên cố hơn rất nhiều so với áo giáp. Cho nên mới bât chấp mọi thứ xông lên phía trước. Một khi xông lên tiến vào tầm bắn của kẻ thù, về cơ bản là không thể thoát ra.



Hạng Thanh Ngưu nói:



- Đại bộ phận người tu hành cao thâm, hẳn là sẽ giống như ta, căn bản là không tránh né. Bởi vì là sẽ cảm thấy không cần thiết phải tránh né, hoàn toàn có thể bỏ qua viên đạn. Nhưng ai mà nghĩ được, là viên đạn hoàn toàn bỏ qua lực tu luyện của chúng ta.



- Nhưng điều này vẫn còn chưa đủ.



Phương Giải bỗng nhiên nói một câu.



- Cái gì không đủ?



Hạng Thanh Ngưu hỏi.



- Chỉ dựa vào những viên đạn này, quả thực có thể giết chết người tu hành. Nhưng cơ thể những người không chế hỏa khí kia rất yếu, người tu hành hoàn toàn có khả năng giết chết tướng địch, hơn nữa không thu hút sự chú ý của những tay súng kia. Dù là bên mình những tên tướng địch lúc nào cũng vậy kể cả lúc đi ngủ, bên mình đều có người hộ vệ, cũng không phải là không có cơ hội giết chết đối phương. Nhưng từ khi chiến đấu ở phía đông biên cương cho tới nay, những tướng lĩnh người Tây chết vì ám sát cấp bậc cũng không cao, quan chỉ huy cao cấp thật sự đến một người cũng không chết. Có người tu hành ở phía đông nước Sở cũng từng vô số lần ám sát Lai Mạn, Lai Mạn cũng chẳng bị tổn thương đến một sợi tóc. Chỉ có những viên đạn này, còn chưa đủ.



Phương Giải nhìn ra bên ngoài, giọng điệu càng trở nên nặng nề:



- Trong tay kẻ địch, chắc chắn có một vật gì đó mà chúng ta không biết, mà vật đó mới là thủ đoạn bảo toàn mạng cho bọn họ.