Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1432 : Ta đi chuẩn bị đại lễ cho hắn

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Mí mắt của Mộc Quảng Lăng không tự chủ được nhảy lên vài cái. Gã nhìn thánh chỉ Phương Giải đưa tới, lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm trang của đối phương, không biết nên nhận lấy hay cự tuyệt bằng cách nào. Thánh chỉ này là giả sao? Hiển nhiên không phải, bởi vì ngọc tỷ đó chính là đồ thật.



Thánh chỉ này vậy có thật không? Hiển nhiên cũng không phải, bởi vì gã vừa trơ mắt nhìn Phương Giải vừa viết ra đấy.



- Cái chữ này thật đúng là có một phong cách riêng.



Sau khi do dự một hồi lâu, Mộc Quảng Lăng rốt cục vẫn phải bật cười ha hả muốn đem chuyện này đẩy qua. Phương Giải hiển nhiên không phải mang theo thiện ý tới, tuy rằng hắn cười đến rất hòa thuận.



- Như thế nào, Quốc công không tiếp chỉ?



Phương Giải lại hiển nhiên không có tâm tư để ý tới câu đùa không vui chút nào kia của Mộc Quảng Lăng.



- Tất cả mọi người đều làm việc cho triều đình, đều là vì đem cường đạo đuổi đi ra ngoài, đều là vì bảo vệ một phương bình an. Hắc Kỳ Quân và nhân mã của Mộc phủ đều do triều đình quản chế, hơn nữa ta và ngài cũng có thể xem như quen biết cũ, cho nên Vương Gia, ta xem vẫn là không cần mấy thứ thủ tục như vậy đi. Về sau nếu như Hắc kỳ quân muốn bao nhiêu quân lương, cứ phái người đến thông báo với ta một tiếng là được.



Mộc Quảng Lăng ngượng ngùng cười cười, ý bảo phần thánh chỉ này bản thân gã chắc chắn sẽ không tiếp



Phương Giải thật cũng không có tiếp tục ép buộc gã, hắn cười đem thánh chỉ đặt ở trên bàn trà:



- Kỳ thật quốc công gia đã hiểu rõ mà, ngươi muốn này, ta có thể cho cái này. Thánh chỉ thần thánh sao? Tự nhiên thần thánh, nhưng vào lúc này, nó cũng lại không có bất kì ý nghĩa nào. Quốc công muốn bao nhiêu, ta viết cho ngươi bấy nhiêu là được.



Mộc Quảng Lăng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phương Giải, trong khoảng thời gian ngắn gã cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.



- Nếu quốc công cũng đã nói, ta và ngươi đều là vì bảo vệ một phương bình an, Hắc Kỳ Quân và binh lính của Mộc phủ cũng đều do triều đình quản chế, như vậy có phải đã đến lúc nên nói rõ ràng chuyện ai nghe lệnh ai hay không? Binh mã của ta tuy rằng nhiều hơn Quốc công, tước vị của ta cũng cao hơn Quốc công một chút nhưng đây dù sao cũng là biên cương phía đông, địa vị và phân lượng của ta trong lòng dân chúng nơi đây tự nhiên không thể nào sánh bằng ngươi được. Cho nên, nếu như quốc công không chê, triệu nhân mã Hắc kỳ quân của ta ngược lại nguyên ý nghe lời ngươi điều khiển.



- Chúng ta, đánh trước chỗ nào? Quốc công chỉ cần nói một tiếng là được, Hắc kỳ quân của ta tuy rằng cũng vốn mệt nhọc nhưng mắt thấy dân chúng nơi biên cương này chịu hết đắng cay thì làm sao còn có tâm tư nghỉ ngơi và chỉnh đốn được nữa. Chỉ cần hôm nay quốc công chỉ ra một chỗ, ngày mai đại quân của ta sẽ lập tức xuất phát ngay.



Phương Giải nghiêng người về phía trước nói.



Mộc Quảng Lăng bị lời nói của Phương Giải bức đến không có đường lui, cho nên gã chỉ có thể lắc đầu:



- Vương Gia mới tới, hay là cứ làm quen một chút chiến cuộc đi? Còn nữa, quyền chỉ huy vậy tự nhiên là thuộc về Vương Gia rồi.



- Ah



Phương Giải ah một tiếng, ngồi thẳng người dậy:



- Một khi đã như vậy, thì có nghĩa là ta nghĩ đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó?



Lần này nhìn thấy Phương Giải, và lần trước nhìn thấy Phương Giải quả thực tưởng như hai người. Lần trước, lúc Mộc Quảng Lăng gặp Phương Giải, cảm giác của gã là, địa vị của người thiếu niên này tuy rằng còn chưa rõ ràng nhưng tình cách của hắn lại trầm ổn ác nghiệt. Lúc này gặp lại Phương Giải, tuy địa vị của hắn đã củng cố, nhưng tính cách của hắn cũng lại càng giống một tên khốn nạn.



- Vương gia hà tất phải nóng vội như thế?




- Không bằng trộn ít đá sạn vào?



Mộc Quảng Lăng trầm tư một chút, sau đó lắc lắc đầu:



- Không được, chuyện này còn muốn làm trước mặt đám hương thân kia, không thể làm bộ. Khiến Phương Giải thấy rõ ràng đó quả thật là lương thực. Lương thực đã cho, hắn còn lí do gì để không phát binh nữa? Nếu hắn muốn gặp ta, ngươi chỉ nói ta sinh bệnh nặng, không thể gặp khách. Nếu hắn thật sự phát binh thì đại lễ một trăm ngàn người ở Mã Lan sơn của ta sẽ ra tay. Nếu hắn không phát binh thì ngươi hãy chất vấn hắn ngay trước mặt đám hương dân kia.



- Vâng.



Mộc Thanh Lâm cúi đầu lên tiếng, sau đó có chút không yên hỏi:



- Nhưng, quốc công gia rời đi như vậy, nếu chẳng may Phương Giải biết được thì phải làm sao bây giờ?



- Biết thì hắn có thể làm gì nào? Phương Giải tự cho là mang đến không ít cao thủ giang hồ nên có thể gây áp lực với ta. Sau khi rời khỏi đây, ta tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp đối phó bọn họ.



Mộc Thanh Lâm nghe được thế mới chợt hiểu ra, hoá ra Mộc Quảng Lăng không chỉ lo lắng những điều gã vừa nói mà còn lo lắng những cao thủ do Phương Giải mang đến nữa. Mộc Thanh Lâm quan sát qua, bên người Phương Giải có mấy người đi theo, tu vi cũng không yếu, ít nhất nếu một chọi một thì bản thân lão cũng chưa chắc thắng được ai trong bất kì bọn họ. Tuy rằng tu vi của Mộc Quảng Lăng mạnh hơn lão nhưng đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, gã cũng không có một chút phần thắng nào.



- Bộ dáng hắn bày ra chính là quá giang long vậy cứ để cho hắn mạnh mẽ vậy đi.



Mộc Quảng Lăng hừ lạnh một tiếng:



- Hắn là Quá Giang Long, người nước ngoài cũng là Quá Giang Long, ta sẽ đem địa bàn của mình giao cho bọn chúng. Để hai con rồng đó có thể tận tình quánh nhau tại chốn biên cương này. Rốt cuộc là hắn mạnh mẽ vẫn là người nước ngoài mạnh mẽ, ta chỉ cần ngồi yên không quan tâm là được.



Đến tận đây, Mộc Thanh Lâm mới xem như cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Mộc Quảng Lăng.



Mộc Quảng Lăng cũng thật sợ hãi.



Điều thứ nhất gã sợ chính là những cao thủ do Phương Giải mang đến, nếu Phương Giải thật sự tính toán xé rách mặt, Mộc Quảng Lăng cũng biết bản thân mình đánh không lại những người đó. Điều làm gã sợ thứ hai chính là Phương Giải mạnh mẽ, cứng rắn buộc gã giao ra lương thảo và binh quyền, cho nên gã mới chịu trốn đi ra ngoài. Xem ra trong lòng Mộc Quảng Lăng cũng đã có tính toán. Gã muốn dẫn người nước ngoài đến quyết chiến với Phương Giải



Nếu chuyện đó có thể thành công thì chính là một chuyện tốt đối với Mộc phủ.



- Quốc công, ngài xuất hành cần mang theo bao nhiêu nhân mã?



- Không mang theo



Mộc Quảng Lăng khoát tay áo:



- Ta đã bí mật điều quân của Ngụy An tới chờ tại Mã Lan sơn, sau khi ta đến đó liền xem thế cục mà hành động. Việc ngươi phải làm chính là giữ chặt Phương Giải ở trong thành cho ta. Chỉ cần hắn không ra khỏi thành trong mười ngày thì ta có thể chuẩn bị cho hắn một phần đại lễ thật lớn.



- ---------oOo----------