Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1433 : Hiển nhiên ngươi còn kém một chút

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


- Thật ngon



Phương Giải để đũa xuống, dùng khăn tay trắng tinh đi lau vết dầu bên khóe miệng.



- Thức ăn bên này so với Trung Nguyên mà nói thì thiếu một phần thuần hậu nhưng nhiều hơn một phần lịch sự tao nhã. Thức ăn nơi Trung Nguyên, nhất là tại phương bắc đều có hương vị rất nặng. Thức ăn nơi biên cương phía đông này đa số đều nhẹ, ăn liên tiếp mấy ngày cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.



Mộc Thanh Lâm vội vàng nói:



- Thành đông còn có một quán ăn đã hơn trăm năm, hương vị còn tuyệt hơn.



Phương Giải gật gật đầu:



- Một khi đã như vậy thì ngày mai phải đi ăn thử xem.



Mộc Thanh Lâm cười vâng lời, cùng Phương Giải rời khỏi quán rượu.



Phương Giải không có ở tại nơi Mộc Thanh Lâm sắp xếp mà là ở tại trạm nghỉ chân. Toàn bộ trạm nghỉ chân đều bị Hắc Kỳ Quân chiếm cứ, những binh lính khôi ngô to lớn đằng đằng sát khí canh giữ ở đây làm cho người ta không dám tới gần. Có lẽ có người hoài nghi, trên cơ thể con người không thể có cái thứ gọi là sát khí được, đó là một thứ huyền diệu rất khó giải thích, không thể tin. Nguyên nhân bởi vì từ trước đến nay, dân chúng bình thường đều không có cơ hội tiếp xúc với những người chân chính mang theo sát khí đó.



- Hôm nay lại đi ra ngoài ăn?



Hạng Thanh Ngưu thấy Phương Giải trở về liền nhịn không được mà bĩu môi:



- Lão già tên Mộc Lâm Thanh kia quả thật là một kẻ dẫn đường tốt, cũng là một nô tài tốt. Thời gian này ngươi chắc cũng đã ăn qua gần hết các quán rượu trong Mộc Phủ thành này đi? Tốt xấu ngươi cũng là đại nhân vật số một số hai của thiên hạ này rồi, có thể rụt rè một chút hay không?



- Số một không có số hai.



Phương Giải khoát tay áo sửa lại.



- Nguyên lai người bộ dạng suất cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm!



Hạng Thanh Ngưu không kìm nổi đứng lên giận dữ hỏi:



- Đã nhiều ngày tất cả mọi người chỉ thấy ngươi đi ăn uống ở trong thành, chẳng lẽ ngươi cứ định chờ đợi như vậy hay sao? Mộc Quảng Lăng đáp ứng cho ngươi lương thảo ngươi liền tin? Nếu gã nhất thời không chịu cho, ngươi liền cứ vậy mà chờ? Đừng quên nơi biên cương phía đông này có đại quân gần một trăm vạn của ngươi, ngươi bỏ mặc các tướng sĩ lại, bản thân thì đi hưởng thụ thế này, ngươi có thể chịu được quả thật là giỏi



- Ta đối với nửa câu đầu ngươi nói cảm thấy thật vui mừng.



Phương Giải ngồi xuống ghế, rụt người về sau để bản thân có thể ngồi càng thỏa mái hơn:



- Đúng vậy, ta chính là đang đợi Mộc Quảng Lăng cho ta lương thực. Hơn nữa không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh ta liền có thể lấy được một đám lương thực, ngươi tin hay không?



- Cho dù có lấy được lương thực thì thế nào đâu?



Hạng Thanh Ngưu hỏi:
- Đúng vậy a, thời gian trôi qua thật mau.



Mạc Khắc Tư cảm khái nói:



- Tôi nhớ được lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài, ngài mặc lễ phục của Thống soái hải quân xuất hiện tại tiệc tối của bệ hạ. Lúc ấy ngài mới thống lĩnh hải quân của đế quốc đánh bại lũ người Đông Bộ ngạo mạn vô cùng kia, khiến bọn chúng biết rằng cái gì gọi là không thể chiến thắng. Bắt đầu từ lúc ấy, ngài liền là thần tượng của tôi



- Ha ha ha ha



Plens cười thật đắc ý nói:



- Cũng không phải người trẻ tuổi nào cũng đều nhớ rõ chuyện cũ ấy.



- Tôi sẽ không quên, bởi vì ngài là thần tượng của tôi, cho nên ngài cũng là động lực để cho tôi cố gắng.



Mạc Khắc Tư cảm thấy cơ hội đã thành thục rồi, bèn cười nói:



- Lần này tôi đến chính là muốn cầu ngài chỉ điểm cho. Tôi cũng không muốn khiến bệ hạ thất vọng, dù sao gia tộc của tôi tại đế quốc cũng không phải danh môn vọng tộc quan trọng gì, có thể có được cơ hội lãnh binh lần này, đối với tôi mà nói cũng thật quá khó khăn.



- Ngươi khẳng định cũng tới thăm lão bất tử Kha Khắc Bác kia rồi đi.



Plens cười cười nói.



Mạc Khắc Tư thẹn thùng cười cười, diễn xuất vừa vặn:



- Người trẻ tuổi, luôn hi vọng được càng nhiều tiền bối chỉ điểm.



Được rồi



Plens đặt chén rượu xuống, cầm một phần tình báo trên bàn đưa cho Mạc Khắc Tư:



- Đây là tin tức ta vừa mới nhận được. Thủ lĩnh nguyên bản của Hắc kỳ quân không bao lâu sau sẽ áp tải một đám lương thảo đi Mã Lan sơn. Ngươi cũng biết, nếu kẻ này chết đi, bệ hạ sẽ thật cao hứng!



Ánh mắt của Mạc Khắc Tư trở nên sáng ngời, y đứng lên cúi người lạy, nói:



- Cảm ơn ngài, ngài thật giống như là phụ thân của tôi vậy.



Hai người lại hàn huyên vài câu, Mạc Khắc Tư lập tức liền cáo từ.



Nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi đó rời đi, Plens nhịn không được cười nói:



- Luôn cần người khác ở phía trước dò đường, ta mới biết được nơi đó có cạm bẫy hay không… Người trẻ tuổi, ngươi cần không chỉ là sự tôn kính giả vờ mà còn cần cả trí tuệ trời cho để phân rõ thật giả... Hiển nhiên, ngươi còn kém một ít đâu.