Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1434 : Ta thay ngươi làm tội nhân thiên cổ

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Mấy ngày nay Mộc Thanh Lẫm vẫn luôn bất an, tuy rằng Phương Giải giống như không hề phòng bị cái gì nhưng lão cảm thấy dường như mọi chuyện đều quá thuận lợi chút. Mặc dù lão không hiểu Phương Giải nhưng lão cũng biết rằng, kẻ có được thành tựu lớn như vậy thì làm có thể là rác rưởi được cơ chứ. Cho nên mấy ngày nay lòng lão vẫn luôn rất khẩn trương, cứ sợ sẽ xảy ra sơ xuất gì.



Mộc Quảng Lăng đã rời khỏi, nếu trong thành xảy ra chuyện gì thì lão đều phải chịu trách nhiệm.



Mấu chốt ở chỗ, lão còn không chịu nổi cái trách nhiệm đó.



Buổi trưa, sau khi ăn món lẩu hải sản trứ danh của Mộc phủ thành với Phương Giải xong, lão liền chạy tới trong đại doanh chỉ huy việc vận chuyển lương thảo. Tính tính ngày thì Mộc Quảng Lăng cũng đã tới được Mã Lan sơn rồi, nếu tiếp tục kéo dài thêm nữa, lão sợ sẽ xảy ra chuyện gì lão không thể ứng phó được. Sau nhiều ngày ở chung, lão phát hiện tu vi của Phương Giải còn mạnh hơn của lão không ít. Người thanh niên này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, hay là có loại thiên phú nào mà có thể làm cho hắn còn trẻ như thế đã có được thực lực như vậy?



Cho nên đối với Phương Giải, nội tâm Mộc Thanh Lâm càng ngày càng có chút sợ hãi.



Một người thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đã trở thành kẻ đứng đầu Trung Nguyên, cộng thêm tu vi cao cường cũng làm người ta rung động, người như vậy thật sự sẽ dễ dàng mắc mưu sao?



Cho nên Mộc Thanh Lâm cả gan cải biến chủ ý, lão hơi thay đổi quân lệnh của Mộc Quảng Lăng một chút. Từ chỉ huy cung cấp lương thảo cho năm vạn quân trong một tháng biến thành chỉ huy cung cấp lương thảo cho tám vạn người trong một tháng. Lão lo lắng nếu Phương Giải nhìn thấy số lượng lương thảo quá ít sẽ phát giận ngay tại chỗ.



Chuyện này lão đã suy nghĩ kĩ nên ứng đối như thế nào. Dù sao Mộc Quảng Lăng đã hạ bẫy lại Mã Lan sơn, nếu Phương Giải mất mạng tại nơi đó thì không quan tâm là lương thực cho năm vạn người vẫn là lương thực cho tám vạn người, tất cả đều là râu ria. Nhưng nếu bởi vì cho lương thực không đủ mà khiến Phương Giải không đi thì đó mới là làm bất lợi cho kế hoạch của Mộc Quảng Lăng.



Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Giải mang theo người tới lấy lương thực.



- Ngươi cũng biết.



Phương Giải nhìn thoáng qua đống lương thảo chất cao như núi kia, cười cười nói:



- Cô lần này tới chỉ đem theo hơn bốn ngàn nhân mã, vả lại đều là kỵ binh, cho nên muốn chở đống lương thảo này đi thì hiển nhiên binh lực không đủ, cho nên nếu như có thể, ta muốn mượn mười ngàn bộ binh với ngươi. Chờ sau đi đến Mã Lan sơn, ta tự nhiên sẽ để cho bọn họ trở về.



- Cái này…



Mộc Thanh Lâm há miệng thở dốc, lại không biết nên cự tuyệt như thế nào.



- Ta biết rằng ngươi không làm chủ được. Không bằng bây giờ ngươi cứ về trước xin chỉ thị đi. Cô nghĩ Quốc công chắc sẽ không thể không nể mặt mũi cô đi? Nếu như làm ngươi cảm thấy khó xử, vậy cô sẽ trực tiếp tới phủ Quốc công ngay bây giờ, tự mình đi hỏi Quốc công vậy.



- Không không không



Mộc Thanh Lâm vội vàng xua tay:



- Quốc công bệnh nặng, đã nhiều ngày không thể gặp khách, ngay cả nếu tiểu nhân đi bẩm báo thì cũng không biết lang trung có cho phép tiểu nhân vào hay không. Ông ấy nói quốc công gia mấy ngày nay không thể gặp gió, là thời điểm nên cẩn thận nhất.




Vừa rồi Phương Giải dùng một loại thủ đoạn lão chưa từng gặp qua, trên người bỗng nhiên xuất hiện một tầng thanh khí mỏng manh, sau đó thân thể của lão liền không thể động đậy được, tiếp nữa, lão thật giống như bị tước đoạt toàn bộ tự do. Theo sát đó, Phương Giải liền phong bế đan điền khí hải của lão lại, phá hủy ít nhất một trăm chỗ trong một trăm hai mươi tám vị trí khí huyệt trên người lão đi.



Lão chưa từng gặp qua giới, cho nên vẫn không thể lý giải thủ đoạn của Phương Giải.



Nhưng nhìn đến người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này dùng đôi tay thon dài trắng nõn kia dần dần chế tác ra một tấm mặt nạ, lão liền hiểu được ý đồ của Phương Giải. Lúc trước Phương Giải nói, hắn muốn biết địa vị của Mộc Lâm Thanh trong thành tốt cục có bao nhiêu phân lượng, Mộc Thanh Lâm bị lừa, chỉ nửa canh giờ liền triệu tập đến mười ngàn binh sĩ.



Điều này nói rõ, Mộc lâm Thanh được Mộc Quảng Lăng cho quyền điều động quân đội



Như vậy, chuyện tiếp theo cũng rất dễ đoán được.



- Lão biết không, mỗi lần hoàn thành một tác phẩm, trong lòng tôi đều rất hưng phấn, qua nhiều năm như vậy cũng chưa hề suy giảm. Kỳ thật, lão ngài cứ ngẫm thử đi, khi yêu thích và chuyên nghiệp của một người liên kết cùng một chỗ, hơn nữa nó còn có thể mang đến tiền tài, địa vị, cộng thêm cả cảm giác thành tựu cho người đó nữa, đó là một chuyện sung sướng đến cỡ nào.



Thiên thủ thiên diện cười hì hì rồi lại cười, động tác trên tay rất nhanh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận. Mặt nạ y chế tác tự nhiên không phải da người, mà là bằng một thứ Mộc Lâm Thanh không biết là gì. Nó thật giống như hồ dán, cẩn thận quấy đều, nhẵn nhụi cơ hồ nhìn không ra viên khối nào. Sau đó Mộc Thanh Lâm phát hiện, mặt nạ theo như lời thanh niên trước mặt này hoàn toàn khác với mặt nạ trong ấn tượng của mình.



Thiên thủ thiên diện sau khi quấy xong cái loại tương hồ kia liền bắt đầu dùng ngón tay chấm thứ đó vẽ loạn lên trên mặt của mình, có nơi vẽ nhiều, có chỗ vẽ ít. Cứ như vậy, sau khi giằng co mười phút, Mộc Thanh Lâm mới bừng tỉnh đại ngộ, tại sao lúc điều chế, Thiên thủ thiên diện sẽ không ngừng quan sát mặt của mình.



Thứ nhất, màu của loại tương hồ kia giống hệt màu da trên mặt của lão.



Thứ hai, thiên thủ thiên diện đang quan sát hình dáng khuôn mặt của lão.



Cứ như vậy, thiên thủ thiên diện không ngừng bôi trét lên mặt, xương gò má của y dần dần cao lên, hai má thoạt nhìn có chút hạ xuống. Lại qua mười phút, mặt Thiên thủ thiên diện thoạt nhìn cơ hồ đã cực kì tương tự với mặt của Mộc Thanh Lâm rồi. Nhưng thiên thủ thiên diện hiển nhiên còn rất không hài lòng, y đứng dậy lại ngồi sát bên Mộc Thanh Lâm, sau đó cầm một cái gương đồng mà soi. Soi soi bản thân rồi lại soi soi Mộc Thanh Lâm, sau đó y dùng một cây bút đao rất nhỏ tân trang lại.



- Đại khái qua một canh giờ sau, ta sẽ đi tới đại doanh của Mộc Quảng Lăng, điều động tất cả binh mã tại trong Mộc phủ thành ra ngoài. Đương nhiên, tôi không xác định lão ngài có năng lực lớn đến vậy không. Nếu không được, tôi liền bỏ chạy, gọi nhân lực mà Chủ công để lại đến tiếp ứng tôi, dù sao cũng không phải chạy không thoát. Chẳng qua nếu như thành công thì Mộc Quảng Lăng sẽ há hốc mồm nha.



Sau khi Thiên thủ thiên diện làm xong liền bắt đầu cởi quần áo của Mộc Thanh Lâm ra.



- Ai da, tôi không thích làm việc này nhất đấy, nếu như quần áo có thể tự mình chuẩn bị thì tốt rồi.



Y dường như rất ghét bỏ.



Sau đó lại rất ủy khuất.



- Cứ như vậy đi, lão ngài cứ nghỉ ngơi trước, tôi thay lão ngài đi làm tội nhân thiên cổ của Mộc phủ đây!