Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1435 : Cách cái chết không xa

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


- Ngươi tính toán xử lý ta như thế nào?



Mộc Thanh Lâm hỏi.



Lúc này ngồi trước mặt ông ta không còn là tay Thiên Thủ Thiên Diện mà ông ta khó ưa kia nữa. Ông ta không thích Thiên Thủ Thiên Diện, nhưng lại rất e ngại nam tử trẻ tuổi này. Mặc dù người này còn trẻ tuổi hơn Thiên Thủ Thiên Diện, mặc dù người này nhìn còn ôn hòa hơn.



- Không có tính toán gì cả. Chẳng qua nếu như cần lưu lại một người nhặt xác cho Mộc Quảng Lăng, thì hẳn là ngươi.



Phương Giải đáp.



Mộc Thanh Lâm biến sắc, nhưng không phản bác.



- Tiểu công gia chưa chết phải không?



Ông ta hỏi.



Phương Giải gật đầu:



- Mộc Nhàn Quân chưa chết, hơn nữa còn đang ở Phượng Hoàng Đài.



Hai mắt Mộc Thanh Lâm sáng lên, sau đó cười cười:



- Nếu là vậy, thật đáng để ăn mừng. Ngày ấy Mộc Tư Hoan trở về đột nhiên đánh lén Quốc công gia, ta liền đoán được nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó mới khiến Mộc Tư Hoan điên cuồng như vậy. Y nhận lệnh bao vây tiêu diệt Xích Mi Quân, nếu chỉ là thua trận thì y không có lá gan đánh lén Quốc công gia. Cho nên ta nghĩ hơn nửa là liên quan tới chuyện gì đó mà Mộc Tư Hoan không gánh nổi được, cho nên y mới làm một chuyện điên cuồng không tự lượng sức mình như vậy.



- Kỳ thực ta không hận ngươi, thậm chí không trách ngươi.



Ông ta hít sâu một hơi, sắc mặt dần khôi phục lại bình tĩnh. Ông ta là một lão già, một người đã trải qua rất nhiều sinh tử rồi.



- Thế giới này vốn là như vậy, người thắng quyết định vận mệnh của người thua. Tuy còn chưa đánh trận nào, nhưng ta biết Quốc công gia không thắng nổi. Quốc công gia không thể giữ cái đầu tỉnh táo để suy tính mọi chuyện, mà ngươi thì làm chuyện gì cũng giữ được tỉnh táo. Tuy đây là Đông Cương của Quốc công gia, nhưng Quốc công gia chiếm được địa lợi, lại không chiếm được nhân hòa.



- Ta chỉ hy vọng, ngươi chớ làm quá mức. Dù ngươi và Quốc công gia có ân oán, nhưng không phải là mối thù không đội trời chung. Thực ra, nếu không phải lúc trước ngươi tới trêu chọc Mộc phủ, thì không có đối địch về sau. Tiểu công gia mất một cánh tay vì ngươi, Quốc công gia thì có thể mất mạng vì ngươi. Tuy Mộc phủ nhiều người, nhưng ta không muốn nhiều người chết. Nếu ngươi cần một người chôn cùng với Quốc công gia, thì một mình ta là được.



Ông ta nhìn Phương Giải, chân thành nói:



- Ta biết người thắng thường trảm thảo trừ căn để không lưu lại hậu họa, cho nên lời nói của ta hơi buồn cười. Nhưng ta vẫn phải nói, Quốc công gia đã phòng thủ Đông Cương nhiều năm, Mộc phủ đã bảo vệ cho Đông Cương yên ổn trên trăm năm, điều này không đủ để đổi lấy sinh mạng của vài người trong Mộc phủ sao?



Phương Giải không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Thanh Lâm.


- Mà ngươi thì, đứng mũi chịu sào.



Ông ta chỉ Phương Giải, lời nói khẳng định.



- Có lẽ vậy!



Phương Giải giãn người một cái, uống cạn chén trà lạnh:



- Có lẽ việc này ta không làm được lâu dài, có lẽ không lâu sau ta sẽ chết. Đối với một người không lương thiện cũng không phải người tốt như ta, làm mấy việc này có phải là quá ngu ngốc không? Rõ ràng ta có thể thuận lợi đoạt cả thiên hạ này, hưởng thụ sự ủng hộ của đám thế gia đại hộ. Nếu như vậy, có lẽ ta đã xưng đế ở Trường An rồi.



Mộc Thanh Lâm gật đầu, không phủ nhận.



- Có lẽ ngươi cảm thấy ta kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.



Phương Giải gỡ cái tẩu hút thuốc từ thắt lưng xuống, nhét thuốc châm lửa, hít sâu một hơi. Hắn không phải là người nghiện thuốc, nhưng giờ phút này, hắn rất muốn hít một hơi.



- Ta muốn tranh giành thiên hạ, nhưng ta không quan tâm tới hai chữ Hoàng Đế kia. Ta càng chưa từng nghĩ để cho con cháu của mình đời đời ngồi ở ngôi vị Hoàng Đế, thiên thu vạn tuế. Ta muốn tranh giành thiên hạ, nhưng không giống với ngươi nghĩ. Nếu phải giải thích thì rất phiền toái, cho dù ngươi có nghe hiểu thì cũng không thể lý giải được. Cho nên không nói ra vẫn hơn.



- Tranh giành thiên hạ!



Hắn thở ra một làn khói, nặng nề mà trầm trọng:



- Ta muốn tranh giành, muốn làm bá chủ, nên ta phải biến mình thành kẻ lòng lang dạ sói, khiến mình làm việc gì cũng phải dứt khoát, để khi ta chết đi, ta hy vọng thiên hạ này vì ta mà thay đổi. Thiên hạ sẽ công bằng hơn một ít, yên ổn hơn một ít. Ta chưa từng nói những điều này với ai. Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao ta tới thế giới này.



- Nếu ta đã tới đây, thì ta sẽ thay đổi nói.



Phương Giải cười cười:



- Tội gì mà không thay đổi? Chuyện về sau ấy à, kệ nó đi, ta chỉ quan tâm tới bây giờ.



Mộc Thanh Lâm trầm mặc, ông ta không hiểu.



Nhưng ông ta hiểu một hàm nghĩa trong đó.



Phương Giải nói, hắn chưa từng nói điều này với bất kỳ ai.



Cho nên Mộc Thanh Lâm biết, mình cách còn chết còn không xa.