Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1441 : Một người quen biết cũ tới

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Chiến tranh bắt đầu đột ngột hơn so với dự đoán.



Người Sở bị người nước ngoài xua đuổi lên chiến trường như dê bò, bắt đầu phát động tấn công người Tùy mà bọn họ đã muốn trả thù từ lâu.



- Ta từng nghĩ tới vô số lần.



Một đại tướng mặc áo giáp đi trước hàng ngũ, sắc mặt bi thương, thanh âm trầm thấp:



- Một ngày nào đó ta dẫn theo con cháu của Đại Sở công phá biên quan của người Tùy, thu phục những lãnh thổ bị mất. Chiến kỳ Đại Sở sẽ tung bay trong lãnh thổ người Tùy, để cho người Tùy biết cảm giác một nửa quốc gia bị chiếm đi là như thế nào. Thậm chí suy nghĩ, lúc còn sống dẫn theo trăm vạn đại quân vây kín Trường An, tiêu diệt hàng xóm cường đại này.



Y tên là Sở Nguyên Trạch, từng là một trong những Đại tướng quân rất có quyền lực của Đại Sở, cũng là vị Đại tướng quân duy nhất còn sống sau khi Đại Sở diệt quốc. Lúc trước chính là y dẫn theo số lượng quân đội không nhiều bảo vệ đường lui cho Hoàng Đế Sở Quốc Sở Cư Chính, cuối cùng bị bắt cùng với ba trăm dũng sĩ còn lại. Lúc trước vì muốn níu chân người nước ngoài để cho Hoàng Đế Sở Quốc có thêm thời gian chạy trốn, bằng không y đã tự sát vì quốc gia rồi.



Chỉ có điều, vài năm sau y lại dẫn theo 20 vạn binh mã Sở Quốc, dùng một phương thức nhục nhã tiến vào cảnh nội người Tùy, tấn công quân đội người Tùy mà y từng coi là kẻ thù cả đời.



Có lẽ, hiện tại y chỉ đành phải an ủi mình như vậy.



Người Tùy, cũng là kẻ địch.



- Dẫn theo các ngươi, giơ chiến kỳ, công phá Phượng Hoàng Đài, diệt Mộc phủ, tiến thẳng Trường An.



Thanh âm của y đầy bi thương, đâu có chút lý tưởng hào hùng nào.



- Chúng ta đã tới đây, nhưng lại dùng thân phận tù binh tấn công kẻ địch năm xưa. Cho dù có đánh thắng trận chiến này thì sao chứ? Cho dù người Tùy bại, bọn họ vẫn cao ngạo. Cho dù chúng ta thắng, thì chúng ta vẫn là một đám thằng hề. Lúc trước ta từng đáp ứng bệ hạ, sẽ dẫn theo quân đội tiếp tục chiến đấu bảo vệ cho Đại Sở. Hiện tại ta lại trở thành con dao trong tay người nước ngoài.



- Đại tướng quân, không nên suy nghĩ như vậy.



Một cấp dưới cũ của y thở dài:



- Coi như là báo thù kẻ địch đã ức hiếp chúng ta nhiều năm, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút. Đại tướng quân, việc này ngài không tự chủ được. Nếu ngài không nghe theo sự an bài của tay Lai Mạn kia, thì y sẽ hạ lệnh tàn sát toàn bộ 20 vạn binh sĩ Đại Sở. Ngài làm vậy cũng là vì bảo vệ mạng sống cho bọn họ, cho nên ngài chớ thương tâm.



- Nhưng, ta lại dẫn theo bọn họ lên chiến trường!



Sở Nguyên Trạch đau buồn nói:



- Cuối cùng vẫn là tìm cái chết đó thôi!



Xa xa



Thế công thứ nhất đã phủ xuống người Tùy. Đối mặt với Sở quân đông hơn và người nước ngoài mạnh hơn, người Tùy phòng thủ Mã Lan Sơn Quan không chống cự bị động, mà ngay từ đầu đã đánh trả quyết liệt. Sĩ khí như vậy khiến người Sở rất xấu hổ.



- Người Tùy, ai ai cũng kiêu ngạo.



Sở Nguyên Trạch thở dài:


Mọi người hướng Sở Nguyên Trạch, nói:



- Phải nghĩ cách thoát ra.



Nhiếp Du Băng nói:



- Người Tùy bố trí chừng 10 vạn quân ở Mã Lan Sơn Quan. Tuy binh lực ít hơn chúng ta, nhưng người nước ngoài khẳng định sẽ không đi lên nhanhh như vậy. Nếu chúng ta tiếp tục đánh, thì các tướng sĩ mà Đại tướng quân đã vất vả bảo vệ sẽ chết trận trong uất ức.



- Ta biết!



Sở Nguyên Trạch khoát tay nói:



- Các ngươi để ta suy nghĩ một lúc.



Y cau mày, nhìn bản đồ im lặng không nói.



Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người nhẹ nhàng nói một câu:



- Vốn không muốn quấy rầy Đại tướng quân thảo luận quân tình, tuy nhiên ta dẫn theo một vị quen biết cũ của Đại tướng quân tới. Nếu Đại tướng quân rảnh rỗi, thì nên gặp mặt một lần.



Thanh âm từ bên ngoài truyền vào, khá gần.



Tất cả mọi người trong lều đều biến sắc, Sở Biệt Tình lập tức rút đao ngăn ở trước mặt Sở Nguyên Trạch:



- Ngươi là ai?



Bên ngoài có ít nhất một trăm thân binh trông coi, vậy mà thanh âm xa lại kia lại phát ra từ ngoài cửa. Bởi vậy có thể thấy người này đã âm thầm đánh ngã toàn bộ thân binh.



Rèm được vén lên, đi vào là một tên mập nhìn có vẻ hiền lành. Y mặc một bộ quần áo rất vừa người, nhưng chính vì vừa người nên nhìn khá quái dị.



- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là…Ta vừa mới lén bắt một người từ trong thành Mộc phủ đi ra.



Mập mạp này cười hiền lành rồi quay đầu lại vẫy tay:



- Vào đi, cho ngươi gặp mặt người quen biết cũ.



Thanh âm vừa dứt, có người từ bên ngoài tiến vào, mặc một bộ trường bào màu đen, đội mũ che lại khuôn mặt. Sau khi tiến vào, y chậm rãi cởi cái mũ ra. Đám người Sở Nguyên Trạch vừa nhìn thấy y liền sợ tới mức ngây dại.



Qua hồi lâu, Sở Nguyên Trạch là người phản ứng đầu tiên, quỳ xuống nói:



- Thần Sở Nguyên Trạch, khấu kiến bệ hạ!



Người tới, chính là Hoàng Đế Đại Sở Sở Cư Chính chạy trốn tới Đông Cương.