Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1442 : Lòng dạ

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Lúc Sở Nguyên Trạch quỳ xuống, bả vai run rẩy.



Y chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó được gặp lại Hoàng Đế của Sở Quốc. Lúc trước y dẫn theo đám dũng sĩ cuối cùng của Sở Quốc bảo vệ đô thành Như Ý, chọn một binh lính có tướng mạo khá giống với Sở Cư Chính, giả trang thành Hoàng Đế dụ đi truy binh. Nếu không nhờ những người như bọn họ, thì nói không chừng Sở Cư Chính đã chết từ mấy năm trước rồi.



- Tội thần Sở Nguyên Trạch khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!



Thanh âm của y run rẩy.



Nhìn thấy phản ứng này của y, tuy Tửu Sắc Tài cảm thấy dáng quỳ của Sở Nguyên Trạch hơi buồn cười, nhưng trong lòng đầy kính trọng. Nghĩ tới Dương Thuận Hội, lại nghĩ tới Sở Nguyên Trạch, cả hai đều đầu hàng người nước ngoài, nhưng người sau hiển nhiên vẫn giữ được sự trung thành trước sau như một.



- Khanh vô tội.



Sở Cư Chính bước tới đỡ Sở Nguyên Trạch đứng dậy:



- Lúc trước nếu không phải khanh dẫn theo các tướng sĩ liều chết cản ở đằng sau, thì trẫm đã không thể chạy đi được rồi. Mấy năm ở chỗ người Tùy, trẫm luôn lo lắng liệu các khanh có chạy trốn được không. Hiện tại thấy các khanh còn sống, trong lòng trẫm liền yên tâm.



Sở Cư Chính chân thành nói, nước mắt chảy xuống.



- Bệ hạ chịu khổ rồi.



Đám người Sở Nguyên Trạch lại muốn dập đầu thì Sở Cư Chính kéo dậy.



- Nước mất nhà tan là tội của trẫm. Lúc trước các ngươi dẫn theo tướng sĩ chém giết như thế nào, trẫm vẫn còn nhớ rõ. Hôm nay gặp lại, giống như trải qua mấy đời…Có thể nhìn thấy còn nhiều con cháu Đại Sở sống sót như vậy, trong lòng trẫm thật sự vui sướng.



- Bệ hạ, thần sai rồi.



Sở Nguyên Trạch cũng rơi lệ theo:



- Thần không nên khuất phục quân giặc, không nên dẫn theo con cháu Đại Sở tới đây khai chiến với người Tùy. Thần không có lời biện minh cho mình, sở dĩ thần chưa tự sát tạ tội, là vì trong lòng còn lo lắng cho an nguy của bệ hạ. Hiện tại nhìn thấy bệ hạ, coi như thần giải quyết xong một tâm nguyện, thần nguyện tuẫn táng vì các tướng sĩ chết trận!



- Khanh mau mau đứng dậy!



Thấy Sở Nguyên Trạch lại quỳ xuống, Sở Cư Chính liền kéo y lên:



- Nếu các khanh không tới đây thì muốn gặp các khanh liền khó khăn. Lúc đầu trẫm tới Mộc phủ gặp Mộc Quảng Lăng, y đáp ứng giúp trẫm phục quốc. Nhưng về sau tâm tư của Mộc Quảng Lăng đã thay đổi, y sắp phát điên rồi…



Y xoay người chắp tay nói với Tửu Sắc Tài:




Ti Cái hoảng sợ:



- Hầu tước đại nhân, nếu chẳng may đúng như ngài dự đoán, vậy thì chẳng phải chúng ta rơi vào tình cảnh nguy hiểm sao? Bên cạnh chúng ta còn có 15 vạn binh mã của Mộc phủ. Một khi quân đội người Hán ở Mã Lan Sơn Quan liên thủ với Sở Nguyên Trạch, cộng thêm quân đội của Ngụy An, vậy thì chúng ta liền rơi vào vòng vây của địch.



- Đúng vậy!



Mạc Khắc Tư gật đầu:



- Về cơ bản là như vậy.



- Nhưng vì sao ngài không hề lo lắng gì?



Ti Cái vội vàng hỏi.



- Bởi vì ta dự đoán được hướng phát triển, cho nên có thể tránh đi một số cạm bẫy…Ti Cái, hiện tại ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. Từ hôm nay trở đi, ngươi mang theo người của ngươi đi lên phía trước. Một khi phát hiện người Sở muốn làm phản, thì ngươi chớ chống cự, lập tức rút quân đội về.



- À?



Ti Cái thất kinh:



- Đại nhân, vì sao?



- Bởi vì ta muốn chiến dịch này hoàn toàn hỗn loạn.



Mạc Khắc Tư cười đầy tự tin:



- Ta đã bảo Bác Minh Lãng mang đi một nửa binh mã, còn lại một nửa ta sẽ làm biểu hiện giả dối. Tới lúc đó nếu người Sở liên thủ với người Tùy tấn công ta, ta liền dẫn theo một nửa binh mã này chạy về hướng Plens, xem y có cứu ta hay không.



- Nếu y không cứu thì sao?



Ti Cái hỏi.



Mạc Khắc Tư cười nói:



- Không cứu cũng không sao. Ta sẽ phái người truyền tin cho Bác Minh Lãng, bảo đệ ấy lập tức mang binh tấn công Mã Lan Sơn Quan. Lúc đó thủ quân ở Mã Lan Sơn Quan và người Sở đang truy kích ta, đang đề phòng Plens và Ngụy An…bọn chúng sẽ không nghĩ tới ta lại an bài một đội quân khác tấn công bọn chúng. Lúc đó Mã Lan Sơn Quan chính là một tòa thành rỗng. Nhìn khắp chiến dịch, cho dù ta tổn thất hơn một nửa binh lực, thì chỉ cần chiếm được Mã Lan Sơn Quan, bệ hạ sẽ không trách cứ ta…Ngược lại Plens, chỉ sợ phải thừa nhận lửa giận của bệ hạ…Thấy chết mà không cứu…Ha ha, ta rất muốn nhìn thấy Plens giải thích với bệ hạ như thế nào.