Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1449 : Ngươi vội, ta không vội

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Đã rất lâu rồi Plens chưa có cảm giác tim đập thình thịch như bây giờ. Cho dù là lúc biết được Lai Mạn Đại Đế sẽ ra tay với gia tộc của ông ta, ông ta cũng không khẩn trương như vậy. Lần khẩn trương như vậy là lúc ông ta còn trẻ rồi lần đầu tiên giết người.



Ở trước mặt thủ lĩnh người Hán trẻ tuổi này, cũng không biết vì sao lại tạo cho người ta cảm giác sợ hãi.



Plens ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Giải.



Ông ta không muốn hỏi làm sao đối phương thấy được, hoặc là đoán ra được.



Nếu hỏi như vậy sẽ rơi vào thế hạ phong.



- Có một kẻ địch mưu trí đúng là một chuyện đáng sợ.



Plens bước lên, hai lão già nhìn nhau. Vốn cho rằng đây sẽ là một lần dò xét thành công, kết quả lại trở thành khó khăn. Lai Mạn từng làm như vậy, đối phương không phát hiện ra thân phận của Lai Mạn. Plens cũng muốn làm một lần như vậy, để có thể hiểu rõ kẻ địch một cách trực tiếp nhất.



Nhưng hiện tại, nếu Phương Giải muốn, ông ta và Kha Khắc Bác đều sẽ chết ở chỗ này. Như vậy trận chiến này cũng kết thúc theo.



Ông ta đi tới bên cạnh Kha Khắc Bác, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Kha Khắc Bác và sự tức giận vì chủ ý này, cho nên Plens cũng có chút tức giận. Ông ta tức giận không phải vì ánh mắt của Kha Khắc Bác, mà là vì sự kiêu căng của mình.



- Tạm thời chưa nói tới chuyện khác, ta chỉ muốn biết bọn ta liệu có còn sống đi ra doanh trại này không.



Plens trực tiếp hỏi.



Ông ta cố gắng cười cười, giả vờ như bình tĩnh:



- Nếu không được, vậy thì cuộc trò chuyện này không cần tiếp tục nữa.



Phương Giải hơi tò mò, chống cằm hỏi:



- Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại đưa ra một quyết định ngu như vậy? Tuy ta biết một tướng lĩnh cần hiểu rõ trực tiếp kẻ địch của mình, nhưng liều lĩnh tiến vào doanh trại của ta như vậy, thật không phù hợp với một người già dặn và thành công như ngươi.



Plens trầm mặc một lúc rồi đáp:



- Có lẽ là do ngươi quá may mắn.



Ông ta nhìn xung quanh, không thấy chỗ ngồi nào.



Đối với một lão già sống an nhàn sung sướng nhiều năm như ông ta, đứng lâu như vậy thật không phải việc dễ dàng gì. Nhưng ngay từ buổi đầu nói chuyện là có thể đoán được kẻ địch có trái tim khá nguội lạnh, tuyệt sẽ không vì mình là người già mà tỏ vẻ tôn trọng.



- Ta đã đánh giá thấp khả năng quan sát của ngươi.



Ông ta nói.



Phương Giải ừ một tiếng:



- Có phải ngươi có lời gì muốn nói với ta không?
- Nhượng bộ như thế nào vẫn là ngươi nói đi, để ta xem có đạt tới yêu cầu của ta không.



Lời này đầy khinh thị và vô lễ, khiến cho một người già dặn như Plens cũng tức muốn nổ phổi.



- Ta có thể cung cấp cho ngươi tình báo về Lai Mạn.



Vừa rồi Plens đã tìm được điều kiện này có thể khiến Phương Giải động tâm. Như vậy ông ta sẽ không phải trả giá gì, hơn nữa rất quan trọng với Phương Giải.



- Vương gia tôn kính, ngài nên biết Hoàng Đế Lai Mạn có năng lực đặc thù. Lúc trước người tu hành của nước Sở từng vô số lần muốn ám sát hắn, nhưng đều không thành công. Hơn nữa cho dù kẻ ám sát mạnh mẽ cờ nào, cuối cùng đều bị giết chết. Để làm được điều này, dựa vào không chỉ là xạ thủ Đồ Thần Hỏa được trang bị đặc biệt.



Plens cười cười:



- Hiện tại ta muốn rời khỏi đại doanh của ngài.



Ông ta nói:



- Ta muốn một nơi an toàn để nói ra hết.



Phương Giải vẫn không ngẩng đầu, khiến cho vẻ mặt vốn kiêu ngạo của Plens trở thành xấu hổ.



- Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ?



Plens hỏi.



Phương Giải lật một trang sách, nhẹ nhàng nói:



- Cho dù ngươi không nói cho ta chuyện đó thì ta cũng đoán được. Trên người Lai Mạn nhất định có thiên thạch phải không? Loại thiên thạch này có thể giúp y không bị năng lượng tự nhiên làm cho tổn thương, mà người tu hành dùng chính là năng lượng tự nhiên.



Sắc mặt Plens liền thay đổi.



- Ngươi dùng chuyện mà ta biết để trao đổi, ngươi thấy thích hợp không?



Phương Giải rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Plens, ánh mắt bình thản. Không có coi trọng, không có khinh thường, không có gì cả. Nhưng sự bình thản đó mới là đả kích người nhất.



- Làm sao ngươi biết được?



Plens vội vàng hỏi.



- Tiếp tục suy nghĩ đi.



Phương Giải cúi đầu đọc sách:



- Ta không vội. Lương thảo của các ngươi chắc sắp hết. Vật tư tiếp tế cũng không còn, mà thứ đó bọn ta không thiếu. Để tránh tổn thất cho cuộc chiến này, không phải cứ cần ngươi đánh mới được. Ta còn một lựa chọn tốt hơn, đó là vây chứ không đánh. Tuy chủng tộc khác nhau, nhưng đói khát chẳng phân biệt chủng tộc, người Agoda các ngươi cũng biết chết đói. Vừa rồi ngươi rất ngu ngốc vì đã nói ra mâu thuẫn giữa ngươi và Lai Mạn, cho nên ta xác định được một việc. Đó là dù vây ngươi một tháng, chắc Lai Mạn cũng sẽ không gửi tiếp viện tới. Vậy thì ta cần gì sốt ruột?