Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1448 : Lễ vật của ta đâu?

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


- Ta thực không biết cái tay Trần Định Nam kia ỷ vào cái gì?



Plens lắc đầu, lẩm bẩm nói:



- Quỳ xuống nói chuyện? Mặc dù hiện tại ta không muốn tấn công tiếp thì phía sau ta cũng không có vật cản gì, ta có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Sở dĩ ta muốn nói chuyện với Thống soái Hắc Kỳ Quân, là vì muốn tìm một giải pháp hòa bình. Vậy mà y nói muốn đàm phán, thì phải quỳ xuống đàm.



Ông ta cười cười, có chút khinh thường:



- Câu đùa này chẳng hay ho gì.



Kha Khắc Bác thì không nghĩ như vậy. Ông ta là người luôn nhắc nhở mình phải duy trì tỉnh táo. Ông ta biết giữa mình và Plens thực sự không có tình cảm gì. Hiện tại Plens lưu ông ta lại, hơn nửa là có ý bắt cóc.



Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, ít nhất lưu Kha Khắc Bác ở lại trong quân thì có hai giá trị về bề ngoài.



Thứ nhất, Kha Khắc Bác là đốc quan.



Thứ hai, thế lực của gia tộc Kha Khắc Bác rất khổng lồ.



Kha Khắc Bác nhìn bản đồ, lông mày nhíu chặt:



- Nếu Hắc Kỳ Quân còn binh lực thì sao?



Ông ta bỗng nhiên hỏi một câu.



Plens đang cười khinh thường nghe vậy liền sửng sốt, sau đó biến sắc.



- Nhanh!



Ông ta hô ra ngoài:



- Phái người thông báo cho hậu đội, tăng phạm vi quan sát của thám báo lên năm mươi dặm!



Ông ta vừa mới dứt lời thì một lính liên lạc lao nhanh vào:




- Ta là Kha Khắc Bác, là đốc quan do Lai Mạn bệ hạ phái tới. Nói cách khác, ta là quan viên cao cấp nhất trong chiến dịch lần này của đế quốc. Cho nên hôm nay ta tới gặp ngài.



Bất ngờ là, sứ giả tới đám phàn với Phương Giải lại là Kha Khắc Bác.



Hơn nữa ông ta chỉ dẫn theo hai tùy tùng. Mặc áo choàng thật dài, nhìn giống như mục sư.



Phương Giải không đứng dậy, đối đãi với kẻ địch thì không cần phải lễ phép gì cả.



- Quốc gia của ngươi luôn tự cho rằng là quốc gia của lễ nghi, vì sao ta tới đây mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có?



Kha Khắc Bác hỏi.



Phương Giải gác chân nói:



- Ở Trung Nguyên từng có một quốc gia tên là Đại Trịnh. Sau khi con của Hoàng Đế khai quốc lên kế vị, vì biểu hiện ra phong phạm của Đại Trịnh, đã hạ lệnh hễ là người ngoại tộc tiến vào Trung Nguyên, đều có thể miễn phí ăn uống, thậm chí có thể miễn phí lấy đi một ít hàng hóa. Hành động như vậy, theo ý của ngươi mới đúng là biểu hiện của một quốc gia lễ nghi?



An Đức Lỗ đi lên đinh phiên dịch lời của Phương Giải thì Kha Khắc Bác lắc đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu tiếng Hán.



- Lai Mạn bệ hạ đã từng nói, để đánh bại một dân tộc, đầu tiên phải hiểu dân tộc này. Cho nên ta học tiếng Hán của các ngươi. Ta đã lớn tuổi rồi, học cái mới khá vất vả, nhưng ta vẫn còn nghị lực đó.



Kha Khắc Bác hơi nhếch cằm lên, khiêu khích nhìn Phương Giải. Ý của lời này là, ngươi không hiểu kẻ địch của ngươi, cho nên ngươi không thắng được. Kỳ thực quan điểm này là quan điểm của Lai Mạn, nhưng Kha Khắc Bác rất đồng ý.



HƠn nữa Lai Mạn là một người rất có nghị lực và kiên nhẫn. Trước khi tiêu diệt một quốc gia, y sẽ tìm hiểu về quốc gia này trước, học tập ngôn ngữ và phong tục tập quán. Lai Mạn từng nói, y là người biết nhiều thứ tiếng nhất thế giới này.



Phương Giải gật đầu tỏ vẻ đồng ý:



- Thật là phiền phức. Về sau để ta tới quốc gia Agoda các ngươi, khiến các ngươi đều nói tiếng Hán là được.



Nói xong câu đó, hắn nhìn hai tùy tùng phía sau Kha Khắc Bác, nhìn người thấp hơn, nói:



- Ta nghe nói lúc trước Lai Mạn cải trang đi gặp Dương Thuận Hội, giả trang thành người hầu của Plens, khiến Dương Thuận Hội không phát hiện, bởi vì y chỉ lo nhìn vào lễ vật. Hôm nay ta cũng gặp tình cảnh giống vậy, tuy nhiên lễ vật của ta đâu?