Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1464 : Đã không thể lấy lại

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Mộc Quảng Lăng dùng một ánh mắt khó tin nhìn Phương Giải, thật giống như lời của Phương Giải quá hoang đường. Y thật không ngờ tới Phương Giải tới đây là để nói vậy. Mâu thuẫn giữa Mộc phủ và Phương Giải vốn không thể hòa giải mới đúng.



- Ngoại trừ thời gian ra, không có gì là bất biến.



Phương Giải nói.



Hắn đứng ra lan can lầu quan sát, nhìn đại doanh Mộc phủ phía dưới.



- Nếu ta đoán không sai, lần này ngươi mang tới 20 vạn đại quân căn bản không đủ nhân số, hơn nữa 1/3 trong đó là mới điều tới. Tình trạng của Mộc phủ bây giờ giống như lúc Đại Tùy mới sụp đổ, Hoàng Đế của Đại Tùy muốn nhanh chóng dẹp yên chiến loạn. Nhưng rất nhanh y phát hiện ra rằng, mệnh lệnh của y không được đáp lại. Mộc phủ quản lý Đông Cương nhiều năm, ta tin rằng trong tay ngươi có hàng trăm vạn binh lính.



- Nhưng do ngươi không ngừng phạm sai lầm, sự khống chế của Mộc phủ đã dần tan vỡ. Tới hiện tại 20 vạn quân đội này là thể diện cuối cùng mà ngươi lấy ra được. Tuy ta không có được tình báo cụ thể, nhưng ta có thể đoán được, phần lớn trong đó là tân binh chưa từng trải qua chiến trận.



Mộc Quảng Lăng hơi biến sắc, quay đầu nhìn một bên.



- Bảo vệ quá khứ của mình, sẽ không lại hy vọng.



Phương Giải nhìn Mộc Quảng Lăng, nói:



- Nếu ngươi vẫn cảm thấy Đông Cương là của ngươi, vậy thì buổi nói chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Ta sẽ không giết ngươi trong trường hợp như thế này, mà là trên chiến trường. Đối với sách lược của ngươi, ta chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, đánh bại ngươi trên chiến trường, sau đó nói với dân chúng Đông Cương rằng ngươi kém cỏi. Thứ hai, ngươi thần phục, nói với dân chúng Đông Cương rằng ngươi kém cỏi.



Phương Giải nói rất thẳng thắn, đánh thẳng vào lòng tự ái của Mộc Quảng Lăng.



- Không dễ nghe phải không?



Phương Giải cười cười:



- Lưu lại cho con của ngươi một chút gì đó đi.



Lời này của Phương Giải dường như đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của Mộc Quảng Lăng.



Mộc Quảng Lăng trầm mặc một lúc lâu, nhưng vẫn im lặng. Có lẽ y đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, cũng biết cái ghế rồng kia đã cách y quá xa. Nếu Hắc Kỳ Quân chuyển từ ám đấu sang minh đấu, thì y còn cái gì lưu lại cho Mộc Nhàn Quân?



- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta.



Phương Giải quay đầu nhìn Mộc Nhàn Quân:



- Muốn giết ta thì cứ việc thử xem. Nhưng…trước kia ngươi không làm được, hiện tại vẫn như vậy.



Mộc Quảng Lăng giơ tay kéo áo Mộc Nhàn Quân, lắc lắc đầu.



- Ngươi không phải là một người biết đàm phán.



Mộc Quảng Lăng nói với Phương Giải.



- Ta tới đây vốn không phải là đàm phán, mà là cho ngươi hai lựa chọn.



Phương Giải lại ngồi xuống, bởi vì hắn biết Mộc Quảng Lăng đã dao động rồi. Ở thế giới này Phương Giải không có cha, nhưng hắn hiểu được tình yêu thương của người cha dành cho con. Mộc Quảng Lăng đã lớn tuổi, y ẩn nhẫn ở Đông Cương vài chục năm, chẳng lẽ chỉ vì muốn được làm Hoàng Đế trước khi chết? Không, y là muốn tranh đấu cho Mộc Nhàn Quân. Vinh quang gia tộc gì đó, hóa gia thành quốc gì đó, đều không bằng tình cảm cha con.



- Nếu không phải vì Mộc Nhàn Quân lập nên Xích Mi Quân rồi tử chiến với người nước ngoài, thì ta đã không tìm tới ngươi nói chuyện.



Phương Giải chỉ về hướng Mộc Nhàn Quân, nói với Mộc Quảng Lăng:


Mộc Quảng Lăng biến sắc, có cảm giác như bị con mình làm nhục. Nhưng rất nhanh, cảm giác này liền tan thành mây khói.



- Có thể cho ta một lý do được không?



Mộc Quảng Lăng hỏi.



Mộc Nhàn Quân ngồi xuống, quay đầu nhìn hướng Phương Giải rời đi:



- Tuy con biết con nghĩ như vậy là không phù hợp với phong cách của Mộc phủ, nhưng con cảm thấy hắn mới là người được ông trời lựa chọn. Mấy năm qua con luôn tìm hiểu tin tức của Phương Giải, hắn làm những gì ở Trung Nguyên con cũng biết. Con tin tưởng phụ thân cũng biết. Con luôn có một việc không thể xác định…Phương Giải tranh giành thiên hạ, tới cùng có phải vì bản thân hắn không? Nếu đúng, thì con đường mà hắn đi hoàn toàn là sai lầm. Nếu không đúng, rốt cuộc hắn muốn làm gì?



- Con nghĩ, thế giới của hắn không giống như với thế giới của con, cũng không giống thế giới của cha. Phụ thân tranh giành thiên hạ, là vì gia tộc, vì con, vì bản thân…nhưng nhìn Phương Giải, hắn không muốn những điều đó.



- Có vẻ như con rất bội phục hắn thì phải?



Mộc Quảng Lăng hỏi.



Tuy Mộc Nhàn Quân không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu:



- Vâng!



Mộc Quảng Lăng thở dài:



- Ngay cả con cũng không còn ý chí chiến đấu, cũng không còn địch ý…vậy thì ta có ý chí chiến đấu và địch ý còn ý nghĩa gì? Tương lai Mộc phủ sẽ giao cho con, nếu ta cưỡng ép con làm theo ý ta, thì tương lai Mộc phủ sẽ rơi vào tình trạng khó khăn.



- Phụ thân!



Mộc Nhàn Quân đứng dậy, thấp giọng nói:



- Buông tay đi…



- Buông?



Mộc Quảng Lăng cười lạnh:



- Nói dễ hơn làm!



- Không khó.



Mộc Nhàn Quân lắc đầu:



- Khi con bị đứt một tay, con tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quên mối thù này. Nhưng chỉ vài năm, trong lòng con đã không còn thù hận. Chúng ta tưởng rằng không buông bỏ được, kỳ thực là chúng ta không muốn buông mà thôi. Lúc đã quyết định buông tay, thì có cái gì không buông bỏ được? Khó không phải là người khác, không phải hoàn cảnh, mà là tâm của mình.



Y biết rằng lời của mình chưa chắc thuyết phục được cha, nhưng y vẫn phải nói:



- Có lẽ đợi cho cha cung tiễn thủ có thể buông tay, lúc quay đầu lại nhìn những kinh nghiệm cũ, mọi thứ đều không đáng giá nhắc tới.



Mộc Quảng Lăng nhìn đứa con nói chân thành như vậy, trong lòng càng thêm chua xót. Sự chua xót này không phải là ghen ghét, mà là thất vọng dần dần chuyển thành tuyệt vọng.



- Mộc phủ…đã không thể lấy lại hào quang cũ.



Y nói.