Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1465 : Chỉ cần một cái chén

Ngày đăng: 09:33 19/04/20


Thành Trường An



Trước sau như một bình tĩnh



Tòa thành lớn này bất kể có trải qua chiến tranh hay không, giống như cũng khó mà phá vỡ được loại không khí hình thành đã lâu này. Nếu tòa thành này có linh hồn, thì là một linh hồn nặng trĩu. Đường cái dần có nhiều người đi lại hơn, chiến sự Trung Nguyên đã gần như chấm dứt, cho nên bất kể là thành Trường An hay là các đạo khác, đang dần khôi phục trật tự.



Lúc đám thương nhân đầu tiên tiến vào cửa chính thành Trường An, dân chúng đứng hai bên đường nghênh đón bọn họ bộc phát tiếng hoan hô. Những thương nhân này có chút hoảng sợ, bọn họ còn tưởng rằng có vị đại nhân vật nào đó đi theo sau bọn họ. Nhưng nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, bọn họ mới xác định dân chúng nghênh đón là mình.



Lễ ngộ như vậy, quả thực có một không hai với thương nhân có địa vị thấp kém như bọn họ.



Có lẽ tới già bọn họ cũng không quên được ngày này.



Những dân chúng đó cũng khiến cho thành Trường An rốt cuộc có chút sức sống.



Lúc Độc Cô Văn Tú từ triều đình đi về nhà thì trời đã tối đen. Qua chừng nửa canh giờ nữa thì các đường cái của Trường An sẽ sáng đèn. Đây là quy định từ khi thành Trường An trở thành đế đô của Đại Tùy. Cho dù là lúc thành Trường An bị vây trong thời điểm thiếu thốn nhất, thì đèn đường cũng không tắt.



Không biết vì sao, Độc Cô Văn Tú không lựa chọn ngồi xe ngựa.



Y đi bộ về nhà.



Đi trên đường cái, nhìn ánh sáng le lói phát ra từ trong các cửa hàng, Độc Cô Văn Tú cười cười, áp lực trong lòng cũng giảm bớt đi không ít. Trước kia y chưa từng nghĩ tới mình có thể leo tới độ cao như bây giờ. Tòa đại thành tượng trưng cho trung tâm quyền lực này, hiện giờ nằm ở trong lòng bàn tay y.



Những dân chúng đó ổn định cuộc sống, một phần là nhờ những việc y làm ở triều đình.



Lương thực, vải vóc mà dân chúng trong thành dùng tới từ rất nhiều thương nhân tiến vào thành. Mà những thương nhân này là do y hạ lệnh các châu phủ tổ chức. Y cần tòa thành lớn này mau chóng hồi phục sức sống, cần dân chúng trong thành mau chóng ổn định lại.



Y đi trên đường cái, cảm nhận được thành tựu của mình.



Mấy chục hộ vệ không nhanh không chậm đi sau y. Tuy thành Trường An được bài bố một cách đơn điệu, ngăn nắp, nhưng chính vì thế mà khiến vô số người muốn chinh phục, khống chế nơi này. Đi trên đường lớn, luôn tạo cho người ta cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.



Độc Cô Văn Tú đi rất chậm, giống như muốn ghi nhớ từng chi tiết vào trong đầu.



Được phân công bảo vệ y là Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Dịch Xung.



Nam tử đóng giả làm người bán đồ ăn vặt không biết bao nhiêu năm này trong thành Trường An, hiện tại đã thoát ra khỏi kinh nghiệm cũ. Lúc này áo gấm mà y đang mặc đại biểu cho một nha môn quyền thế nhất thành Trường An, Kiêu Kỵ Giáo.



- Đại nhân, chúng ta nên đi nhanh thêm một chút.



Dịch Xung đi tới gần Độc Cô Văn Tú, thấp giọng nhắc nhở:



- Kiêu Kỵ Giáo nhận được tin tức, gần đây trong thành Trường An không được yên ổn.



- Ừ!



Độc Cô Văn Tú không cố chấp, cũng không kiêu căng, mà gật đầu nói:



- Vậy thì chúng ta lên xe.



Xe ngựa rất nhanh tới, Độc Cô Văn Tú lên xe ngựa rồi bảo Dịch Xung đuổi theo.



- Gần đây Kiêu Kỵ Giáo đang điều tra cái gì?
Kiêu Kỵ Giáo và hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.



- Không thể chấp nhận được.



Thôi Trung Chấn tức giận nói:



- Mấy người các ngươi trở lại Kiêu Kỵ Giáo, nói với người trông coi nơi đó, phủ của ta đánh mất một cái chén.



- Tuân lệnh!



Một Kiêu Kỵ Giáo lập tức gật đầu:



- Tướng quân yên tâm, thuộc hạ sẽ trở về bẩm báo Thiên hộ đại nhân, đại nhân sẽ lập tức tăng thêm tinh nhuệ tới đây. Kiêu Kỵ Giáo sẽ không trốn tránh trách nhiệm.



- Đi nhanh đi!



Thôi Trung Chấn nổi giận, gân xanh nổi trên trán.











Trần Hiếu Nho tùy tiện vứt cái chăn sang một bên, nhìn Mã Lệ Liên.



Đây là phủ Đại học sĩ.



Khá vắng vẻ.



- Ta cần một lý do, bằng không Kiêu Kỵ Giáo không thể tùy ý tăng số người bảo vệ cho Thôi Trung Chấn. Nếu những người đó muốn động thủ, thì việc đầu tiên là giết Ngụy Tây Đình mà Chủ Công mới điều từ Vân Nam Đạo về, người thứ hai là Thôi Trung Chấn. Bọn chúng e ngại Ngụy Tây Đình thay thế Độc Cô Văn Tú, cũng không muốn binh quyền nằm trong tay Thôi Trung Chấn.



- Cho nên ngươi trộm một cái chén?



Mã Lệ Liên cười cười:



- Cái lý do này thật vớ vẩn.



Trần Hiếu Nho cũng cười lên:



- Tuy vớ vẩn, nhưng đám người đó sẽ kinh sợ. Bọn họ sẽ hoài nghi, là ai lại nhàn rỗi lấy trộm một cái chén trong thư phòng của Thôi Trung Chấn? Nếu là cô, cô sẽ nghĩ như thế nào?



- Sẽ nghĩ là Thôi Trung Chấn cố làm ra vẻ huyền bí.



Mã Lệ Liên nói:



- Nghĩ sâu hơn chút, bọn chúng sẽ tưởng rằng có người muốn nhắc nhở Thôi Trung Chấn. Rồi bắt đầu hoài nghi bên mình có nội ứng.



Trần Hiếu Nho cười càng sung sướng:



- Tất cả từ một cái chén.