Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1504 : Phản ứng bất thường

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


- Thần Thôi Hữu khấu kiến Chủ Công!



Thôi Hữu hai tóc bạc phơ kích động như một người già bình thường, run rẩy từ trong viện đi ra, mới đi ra liền quỳ xuống dập đầu. Thậm chí ông ta không ngước lên, cái đầu chạm vào gạch đá, bả vai run rẩy.



- Thần có tài đức gì mà có thể làm phiền Chủ Công tới thăm.



Ông ta quỳ hai đầu gối xuống đất, hai tay chống xuống, đầu cúi rất thấp.



Người xung quanh đều kinh hô.



Phương Giải vội vàng đi tới dìu Thôi Hữu đứng dậy:



- Lúc trước từ Phan Cố tới Trường An, nếu không có bá phụ chiếu ứng thì ta đã không có thành tựu như ngày hôm nay. Lúc nói chuyện với Tử Hằng huynh, mỗi khi nhắc tới việc đó, trong lòng ta đều cảm kích.



- Thần sợ hãi.



Sắc mặt của Thôi Hữu ửng hồng, kích động tới phát run:



- Năm đó thần chỉ là tiện tay mà thôi, lại khiến Chủ Công cảm động và ghi nhớ như vậy, thần hổ thẹn không dám nhận. Thần biết Chủ Công trọng tình trọng nghĩa, cho nên nhiều lần nhắc nhở Trung Chấn làm việc gì cũng chớ kiêu căng ngạo mạn. Nhờ có Chủ Công tin tưởng giao cho trách nhiệm, thì nên dùng mạng để báo đáp.



Phương Giải đỡ ông ta đi vào nhà:



- Trung Chấn lớn hơn ta vài tuổi, dựa theo đạo lý ta nên gọi hắn một tiếng huynh trưởng. Mà bá phụ là trưởng bối của ta, gọi một tiếng bá phụ là hợp tình hợp lý.



- Sao dám.



Thôi Hữu nắm chặt tay của Phương Giải, nước mắt chảy dài:



- Thần vốn định dưỡng lão ở Lũng Hữu, nhưng Trung Chấn hiếu thuận, phái người vượt ngàn dặm xa xôi tới Tây Bắc đón thần, bảo thần an hưởng tuổi già ở Trường An. Năm Thiên Hữu thứ nhất thần mới tới kinh thành một lần, về sau chưa từng quay lại đây. Có thể được như ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ Chủ Công ban ơn.



Nhìn vè mặt tha thiết của ông ta, ai mà chả cảm động.



- Bá phụ quá lời rồi.



Phương Giải nói:



- Ngày đó ta rời khỏi Phan Cố mới chỉ là một tiểu tốt mà thôi, nhưng bá phụ không ghét bỏ, đồng ý cho Trung Chấn làm bạn với ta. Lúc đó ta nghĩ, nếu ngày sau có thành tựu, quyết sẽ không phụ hai người.



Hai người cầm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện.



Sau khi vào phòng khách, Thôi Trung Chấn vội vàng phái người dâng trà:



- Thần nghe nói Chủ Công làm việc vất vả nhiều ngày trong điện Thái Cực, nhưng vẫn rút ít thời gian tới thăm gia phụ, thần vô cùng cảm kích.



- Đừng khách sáo như vậy, giữa ta và ngươi đâu cần nói mấy lời đó?
Phương Giải nhìn sắc trời, đứng lên nói:



- Rất vui vì gặp lại bá phụ, nhưng triều đình còn nhiều chuyện cần xử lý, nên ta phải trở về.



Thôi Hữu và Thôi Trung Chấn vội vàng đứng dậy tiễn đưa.











Phương Giải rời khỏi Thôi phủ, đi lên xe ngựa.



Trần Hiếu Nho tự mình đánh xe.



- Nhìn ra chỗ nào không thích hợp không?



Phương Giải hỏi.



Trần Hiếu Nho nghĩ một lúc rồi đáp:



- Lúc đầu thần không phát hiện ra điểm khả nghi nào, chẳng qua cảm thấy không khí có chút không bình thường. Lúc Chủ Công ăn cơm, thần có cẩn thận suy nghĩ điểm không bình thường kia ở đâu. Lúc đi ra Thôi phủ thần mới giật mình, hôm nay Thôi tướng quân hơi câu nệ.



Phương Giải cười cười, từ chối cho ý kiến.



Trần Hiếu Nho tiếp tục nói:



- Dựa theo đạo lý, hôm nay không có người ngoài, Thôi tướng quân và Chủ Công là bạn tốt của nhau, ở trong nhà mình càng nên thả lỏng mới đúng. Nhưng Thôi tướng quân thoạt nhìn có chút khẩn trương, cũng khách khí hơn xa bình thường. Điều này thật đáng để nghi ngờ.



- Có phản ứng này từ lúc nào?



Phương Giải lại hỏi.



Trần Hiếu Nho cười đáp:



- Lúc đang nói xấu người khác thì tới…Chẳng hạn như Yến Cuồng đang nói xấu Nhiếp Tiểu Cúc với thuộc hạ thì Nhiếp Tiểu Cúc đột nhiên tới…như vậy thuộc hạ và Yến Cuồng sẽ mất tự nhiên, biểu hiện khách khí hơn mọi khi.



Phương Giải cười ha hả:



- Các ngươi thường xuyên nói xấu Nhiếp Tiểu Cúc sau lưng à?



Trần Hiếu Nho cười ngượng nói:



- Cũng không tính là nói xấu…chỉ là bình luận việc thêu thùa của hắn…về sau Yến Cuồng bị Nhiếp Tiểu Cúc đánh một trận, liền không dám tìm tới thuộc hạ nói xấu nữa rồi.