Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1505 : Không bình tĩnh được

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Xe ngựa lăn bánh đi về phía trước, lúc rời khỏi Thôi phủ thì trời đã tối. Phương Giải đã định là rời khỏi Thôi phủ liền tới thăm hỏi mẹ của Độc Cô Văn Tú. Nhưng đi nửa đường Phương Giải bỗng nhiên thay đổi chủ ý, xe ngựa trực tiếp trở về Sướng Xuân Viện.



Độc Cô Văn Tú đứng chờ ở bên ngoài cửa phủ thật lâu, thẳng tới khi bóng tối bao trùm thành Trường An thì mới nhận được tin tức, nói rằng hôm nay Vương gia không tới. Độc Cô Văn Tú sững sờ một lúc mới xoay người vào nhà. Y dìu mẹ của mình đứng đợi ở cửa, bóng dáng có vẻ tiêu diều.



- Quỳ xuống.



Sau khi đi vào, lão phu nhân chỉ lạnh lùng nói hai chữ.



Độc Cô Văn Tú ngẩn ra, không biết vì sao mẹ của mình đột nhiên nổi giận, nhưng y vẫn quỳ xuống. Mẹ con bọn họ sống nương tựa vào nhau, Độc Cô là người rất hiếu thảo. Cho dù y không để ý tới việc ăn mặc của mình cho lắm, nhưng mẹ của mình nhất định phải ăn ngon mặc đẹp.



- Nói đi, con đã làm sai chuyện gì?



Lão phu nhân hỏi.



Lúc này Độc Cô mới hiểu, vội vàng lắc đầu:



- Con không làm sai chuyện gì. Có lẽ là Chủ Công gặp chuyện gì khẩn cấp nên mới trở về xử lý.



- Đừng cho rằng ta hồ đồ, ta còn chưa già đâu.



Quả thực lão phu nhân chưa già, hiện tại mới chưa tới 50 tuổi.



- Nếu là quốc sự khẩn cấp thì Chủ Công sẽ về tới cung Thái Cực chứ không phải là Sướng Xuân Viện. Ta hiểu tính của Chủ Công, hắn không phải là một người không giữ lời. Mấy năm qua, những gì ta thấy, ta nghe, ta biết được về hắn đủ để cho ta hiểu, Chủ Công là người yêu ghét rõ ràng, cũng là người công chính. Hôm nay hắn nói tới mà lại không tới, tất nhiên không phải vì nguyên nhân khác, mà là vì con làm sai chuyện gì đó, nên hắn mới không tới đây.



Độc Cô cảm thấy trong lòng đau đớn.



Đau đớn vì không nói ra được.



- Con thực sự không làm gì sai. Mọi chuyện trong triều đình con đều làm rất cẩn thận, không dám buông lỏng. Cho dù con không kể công, nhưng con cũng không tự coi nhẹ bản thân. Nếu Chủ Công có bất mãn gì với con, có lẽ là vì con không đủ khả năng, cũng không làm được tốt nhất.



Lão phu nhân không vì mấy lời này mà mất đi hoài nghi. Bà ta trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:



- Con nên biết, năm đó cuộc sống của chúng ta sao mà vất vả. Năm đó ta bán sạch đồ trang sức, thay bằng vàng bạc để kiếm một tiền đồ tốt cho con. Nhưng cuối cùng lại bị người khác lừa mất bạc, ngày qua ngày thật khó khăn. Nếu không phải có huynh trưởng của con tiếp tế, nói không chừng chúng ta đã lưu lạc thành tên ăn mày rồi. Lại về sau con nói Hắc Kỳ Quân khởi sự ở Tây Nam, con cảm thấy Hắc Kỳ Quân không giống phản quân, là một nơi có thể thực hiện hoài bão.




- Vậy để con trở về.



Đúng lúc này, bên ngoài có người vội vàng tiến vào, nói:



- Có thay đổi, Độc Cô Văn Tú vẫn đang chờ ở bên ngoài Sướng Xuân Viện, mà Phương Giải thì lại triệu kiến Ngụy Tây Đình.



Mọi người lập tức biến sắc.



Phải biết rằng Phương Giải điều Ngụy Tây Đình hồi kinh, nhưng vẫn chưa bổ nhiệm chức vụ chính thức gì. Tối nay Phương Giải không gặp Độc Cô Văn Tú, mà lại gặp triệu kiến Ngụy Tây Đình…đây không phải tín hiệu tốt đẹp gì.











Phương Giải vân vê chén trè, vẻ mặt ngưng trọng. Trong phòng có rất nhiều người. Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo ngồi bên cạnh hắn, Hạng Thanh Ngưu ngồi một bên, Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan và đầu bếp ngồi ở phía trước.



Ngoài ra còn có viện trưởng Diễn Võ Viện Chu Bán Xuyên, còn có Ngụy Tây Đình vừa mới vội vàng chạy tới.



- Đúng là bình tĩnh.



Phương Giải bỗng nhiên nói một câu:



- Tới hiện tại cũng chỉ phái một số người theo dõi Sướng Xuân Viện, không có bất kỳ hành động nào khác…Xem ra ta vẫn đánh giá thấp đám người kia, bọn chúng đều là những kẻ giỏi nhẫn nại.



Hắn vừa dứt lời, Trần Hiếu Nho liền từ bên ngoài tiến vào.



- Chủ Công, Thôi Trung Chấn đã tới đại doanh rồi.



Nghe thấy câu này, Phương Giải nhếch miệng nói:



- Đi gọi Độc Cô vào.