Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1507 : Biện pháp của Ngụy Tây Đình

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


- Qua tin tức tìm hiểu được rồi phân tích, có thể đưa ra được vài kết luận.



Ngô Nhất Đạo bấm tay tính toán:



- Thứ nhất, những người này cảm thấy nếu dốc toàn lực có thể tiêu diệt được Chủ Công, nhưng cái giá phải trả quá lớn, cho nên bọn chúng không dám thử. Bọn chúng chỉ có thể phân tán người bên cạnh Chủ Công, mà biện pháp hữu hiệu nhất đương nhiên là kiềm giữ người nhà của Chủ Công.



Ông ta vươn ngón tay thứ hai:



- Thứ hai, đây là một nghịch biện. Nếu bọn chúng muốn phân tán người bên cạnh Chủ Công, nhất định phải đầu nhập lực lượng khổng lồ ở người nhà của Chủ Công. Như vậy cho dù Chủ Công phân tán người bên cạnh, thì vẫn có thể ứng phó được.



Trần Hiếu Nho nói:



- Cho nên kết luận rằng…thế công nhằm vào gia quyến của Chủ Công chỉ là phô trương thanh thế?



- Hư hư thực thực, quyền chủ động nằm trong tay đối phương.



Ngô Nhất Đạo bất đắc dĩ nói:



- Tuy chúng ta phỏng đoán được những điều này, nhưng vẫn không thể đề phòng được, bởi vì bọn chúng có hai lựa chọn. Nếu hộ vệ bên cạnh gia quyến của Chủ Công có thực lực thấp, vậy thì bọn chúng liền thực hiện được. Nếu hộ vệ bên cạnh gia quyến của Chủ Công có thực lực cao, thì bọn chúng vẫn thực hiện được.



Trần Hiếu Nho nhíu mày, mọi chuyện đúng là như vậy.



- Chủ Công trở về liền quản lý sự vụ ngay tại Sướng Xuân Viện, không rời xa gia quyến, như vậy bọn chúng liền không tìm thấy cơ hội ra tay.



Trần Hiếu Nho nói.



- Không có khả năng.



Ngô Nhất Đạo lắc đầu:



- Chủ Công có rất nhiều việc phải làm, không thể suốt ngày ở Sướng Xuân Viện không ra ngoài, cũng không có khả năng mang theo gia quyến bên cạnh suốt được. Hơn nữa có một cơ hội mà bọn chúng nắm chắc có thể tách Chủ Công và gia quyến ra.



Trần Hiếu Nho lập tức tỉnh ngộ:



- Đại triều hội!


Đúng là ký ức.



Trên đường từ Đông Cương trở về, Ngô Nhất Đạo không chỉ một lần trường đàm với Phương Giải. Ông ta từng nói với Phương Giải rằng, một khi làm vậy sẽ như một đại nạn có khả năng bộc phát chiến tranh, sẽ có rất nhiều người chết trong trận chiến đó. Mà trận chiến này một khi phát động, chỉ sợ ngoại trừ Phương Giải ra, không ai khống chế được. Thậm chí Phương Giải có khả năng cũng không khống chế được.



Lời của Ngụy Tây Đình, dường như phù hợp với điều mà Ngô Nhất Đạo lo lắng nhất.



- Lời như vậy, về sau chớ nói nữa.



Phương Giải không muốn tiếp tục chủ đề này, khoát tay nói.



- Thần…



Ngụy Tây Đình há miệng, cuối cùng nhịn xuống.











- Ngươi rất thông minh. Lúc đầu Chủ Công xuôi nam thi hành chính sách chia ruộng, ngươi là người chấp hành nghiêm túc nhất. Có người nói ngươi vuốt mông ngựa, nhưng Chủ Công từng nói qua, ngươi có tầm mắt xa hơn người bình thường. Ngay không lâu trước Chủ Công còn so sánh ngươi với Độc Cô Văn Tú…Độc Cô Văn Tú có thể đoán trước tương lai ba năm, nhiều nhất năm năm. Mà ngươi, có thể đoán được tương lai ít nhát mười năm.



Ngô Nhất Đạo và Ngụy Tây Đình sóng vai mà đi, vừa đi vừa nói:



- Chủ Công biết ngươi không phải là kẻ xu nịnh, mà thực sự nhìn ra chỗ tốt của chính sách chia ruộng. Cho nên ngươi mới dốc sức chấp hành như vậy. Nhưng vì sao lúc trước Chủ Công không lập tức trọng dụng ngươi, mà thẳng khi dẹp xong Nam Yến mới phong chức cho ngươi, rồi ở đó những ba năm?



Ông ta hỏi.



Ngụy Tây Đình cười khổ:



- Có đôi khi bản thân tỵ chức cũng cảm thấy buồn rầu…tính cách của tỵ chức quá nóng vội.



- Đúng vậy, ngươi quá nóng vội.



Ngô Nhất Đạo vỗ vai của Y:



- Tin ta, nếu ngươi có thể trầm ổn hơn một chút, thì về sau sẽ rất có lợi cho ngươi.