Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1508 : Trong tối tăm có an bài

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Trong phòng có ít nến nhưng vẫn sáng ngời. Khó mà tưởng tượng được lúc trước căn phòng này được xây dựng như thế nào. Ở một nơi ít khi thấy ánh mặt trời như vậy lại tỏa sáng nhiều màu. Trong phong có mấy hạ nhân đang cẩn thận lau chùi đồ dùng. Tuy bọn họ đã rất quen thuộc nơi này, nhưng mỗi lần đụng vào bọn họ đều cảm thấy tim đập thình thịch.



Tùy tiện cầm một thứ ở trong phòng này mang đi bán là đủ cho bọn họ sống sung sướng tới già.



Độc Cô Bính Văn nhìn đám tôi tớ làm việc, ánh mắt hơi mê man:



- Ta còn nhớ, năm đó cha ta lần đầu tiên dẫn ta vào đây, ta cực kỳ rung động. Chỉ là một căn phòng bình thường nhưng lại khiến người ta run rẩy khó đi được đường.



Y thở dài:



- Ta hỏi phụ thân, đây là nơi nào?



- Ông ấy nói, đây là toàn bộ thiên hạ.



Tâm tình của Độc Cô Văn Tú dường như có chút phức tạp, nhìn xung quanh căn phòng:



- Chỉ có điều, cha ta, ông nội ta, thậm chí thế hệ dài hơn đều không thể tiếp nối huy hoàng. Không thể không nói, người của Dương gia quả thực có bản lĩnh, bọn họ rất biết cách làm sao thoát khỏi khống chế.



- Thế hệ chúng ta nhất định phải phục hưng.



Diệp Mãn Văn ngồi bên cạnh cười nói:



- Chính vì mấy đời trước không làm gì được người của Dương gia, thế lực khống chế càng ngày càng nhỏ, cho nên tới thế hệ của chúng ta mới trở nên khó khăn. Nhưng không sao, bởi vì chúng ta đang ở một thời điểm rất tốt.



Bạch Lão, dựa theo bối phận mà nói chính là thế hệ cha chú của đám ngời Diệp Mãn Văn, cho nên ông ta có chút bất mãn với lời nói của Diệp Mãn Văn và Độc Cô Bính Văn. Nhưng đây là sự thật, ông ta không thể cãi lại. Người của Dương gia quả thực không tầm thường, khác hẳn với những hoàng tộc trước kia. Người của Dương gia từ lúc thành lập lên Đại Tùy liền không ngừng tìm biện pháp thoát khỏi khống chế. Tới cuối cùng thậm chí có vài phần cá chết lưới rách.



Nhưng Dương gia bi ai ở chỗ, bọn họ căn bản không biết mình đang thoát khỏi khống chế của ai.



Chỉ có những lão già ở thư viện Thông Cổ là xuất hiện trước mặt Dương gia. Nhưng trên thực tế, thư viện Thông Cổ chỉ là một món đồ chơi của Tang Loạn. Ở trước mặt cường giả như Tang Loạn, một tổ chức như Khống Thiên Hội cũng phải lui bước. Bọn họ chỉ có thể cẩn thận bảo vệ không để Tang Loạn phát hiện ra mình, tuy rằng bọn họ không xác định được Tang Loạn có địch ý với bọn họ hay không.



- Sở dĩ các ngươi cảm thấy đời trước không làm được gì cả, là vì bọn họ gặp phải thời kỳ đặc biệt. Nếu không có Tang Loạn lập lên thư viện Thông Cổ, thì bọn họ vẫn nắm chặt giang sơn trong tay. Nhưng Tang Loạn xuất hiện, bọn họ làm được gì? Cho dù dốc toàn bộ lực lượng của các gia tộc, cũng không thể diệt trừ được Tang Loạn.



Bạch Lão thương cảm nói:



- Không phải là bọn họ vô năng, trái lại, bọn họ là thế hệ có khả năng và tâm huyết nhất. Nếu không có nền tảng mà bọn họ để lại, thì làm gì có các ngươi bây giờ?




Lúc trước có một nhóm người trong đại doanh núi Chu Tước bị Phương Giải bài trừ. Lúc đó Phương Giải rất tin tưởng Thôi Trung Chấn, cho nên lệnh cho Thôi Trung Chấn giả vờ bị thương rồi trở về núi Chu Tước chỉnh đốn tân binh. Chính là vào lúc đó Thôi Trung Chấn đã bắt đầu an bài. Có thể nói, là Phương Giải ban cho Thôi Trung Chấn cơ hội.



- Đám người đó thậm chí không cần điều tra!



Trần Hiếu Nho nói:



- Chắc chắn bọn chúng đều là những người được phái tới làm việc bên cạnh Thôi Trung Chấn.



- Chưa tới lúc động vào.



Phương Giải nói:



- Kẻ địch rất giảo hoạt, bọn chúng đã bố trí đâu vào đó rồi. Ta không thể rút dây động rừng vào lúc này, động vào những tiểu nhân vật kia kia không có quá nhiều ý nghĩa. Kiêu Kỵ Giáo đang làm gì thì cứ làm thế, chớ có hành động nào bất thường.



- Tuân lệnh!



Trần Hiếu Nho lên tiếng.



- Mặt khác…người từ Phan Cố đã về chưa?



Phương Giải hỏi.



Trần Hiếu Nho đáp:



- Dựa theo lộ trình, mấy ngày nữa là sẽ trở về.



Phương Giải gật đầu, thầm nói chớ có muộn.



Lúc trước hắn phái Tống Tự Hối mang binh tới Tây Bắc, bí mật giao cho Tống Tự Hối một nhiệm vụ, chính là khống chế Phan Cố, không cho Phan Cố rơi vào tay người khác. Phương Giải dùng Tống Tự Hối là vì Phương Giải xác định Tống Tự Hối không phải là người của kẻ địch. Thật giống như Trần Định Nam, Gia Cát Vô Ngần, Lục Phong Hầu, Nạp Lan Định Đông, Đỗ Định Bắc, đều đáng tin tưởng.



Thành Phan Cố.



Phương Giải bỗng nhiên có ảo giác, mình tới Phan Cố…chẳng lẽ trong tối tăm đã có an bài?