Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1509 : Gian nịnh lớn nhất

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


- Mọi thứ đã chuẩn bị xong.



Phương Giải nhìn tình báo mà Kiêu Kỵ Giáo đưa tới, chậm rãi nói:



- Giờ đang là thời điểm nhạy cảm, bất kể chúng ta hay là kẻ địch đều đã chuẩn bị xong. Trong lòng mọi người đều rõ lúc thời điểm kia tới, chỉ xem ai chuẩn bị đầy đủ hơn.



Những thuộc hạ quan trọng của hắn đều ở đây.



- Kẻ địch từng bước thực hiện kế hoạch của bọn chúng, chúng ta cũng như vậy.



- Thoạt nhìn…



Phương Giải ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm nghị:



- Chúng ta chuẩn bị không đầy đủ bằng kẻ địch, ít nhất bọn chúng biết ta là ai, các ngươi là ai. Nhưng chúng ta không biết bọn chúng là ai, cũng không biết bọn chúng giấu ở nơi nào.



Phương Giải đứng dậy, nói:



- Đi thôi, chờ ngày đó tới.











- Ngươi có thể sẽ chết.



Phương Giải nói.



Người ngồi đối diện với hắn gật đầu:



- Thần biết, từ lúc Chủ Công bảo thần làm chuyện này, thần liền biết mình có khả năng sẽ chết. Nhưng thần không do dự, bởi vì thần không cần phải…do dự. Tới hiện tại thần cũng không biện minh cho mình. Thần không do dự, đầu tiên là vì mẹ của thần bảo thần phải nhớ kỹ bốn chữ ‘Có ơn tất báo’. Thứ hai, là thần muốn làm quan lớn, một vị quan thực sự để thi triển khát vọng trong lòng.



Ngồi đối diện Phương Giải, chính là Độc Cô Văn Tú.



- Không có mấy người biết chuyện này.



Phương Giải chậm rãi nói:



- Trước khi ngày đó tới, trước khi động thủ, ta sẽ không nói cho người khác biết ngươi làm việc cho ta. Cho nên, ngươi rất có khả năng bị ngộ sát. Ta sẽ phái người bảo vệ ngươi. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó, cục diện có thể thay đổi trong nháy mắt, nên ta không bảo đảm ngươi bình yên vô sự. Vì vậy…ta muốn hỏi ngươi, ngươi còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không?



- Phụng dưỡng mẫu thân.



Độc Cô Văn Tú đáp.



- Ừ!



Phương Giải gật đầu:



- Ngươi cũng biết việc này quá quan trọng. Nếu ta nói cho quá nhiều người rồi tiết lộ ra ngoài, thì mọi công sức đều đổ xuống sông xuống bể, mà ngươi thì sẽ chết.
- Ý của ngươi là gì?



Độc Cô Văn Tú nói:



- Hơn nửa tướng lĩnh trong Hắc Kỳ Quân có xuất thân bình thường. Không ít người trong bọn họ sẽ cảm thấy mình liều mạng dành được này nọ, là điều đương nhiên. Đúng vậy, đây là chuyện đương nhiên. Nhưng chỉ sợ một số người sau khi chiếm được này nọ lại nổi lên lòng tham, đó đã không còn là điều đương nhiên nữa rồi. Nếu có một người có địa vị cao có thể ảnh hưởng tới bọn họ, thì đợi tới khi thiên hạ thái bình đề tỉnh bọn họ, thì bọn họ sẽ hiểu.



Độc Cô Văn Tú cười cười:



- Thử nghĩ, khi thiên hạ ổn định, nếu có một ngày Tiết Độ Sứ khắp nơi tụ lại uống rượu. Trong bữa tiệc, Tán Kim Hầu đức cao vọng trọng đứng ra nói vài câu, thì chẳng phải tốt sao.



Phương Giải cũng cười:



- Ngươi có phải là một con cáo đã tu luyện nhiều năm không?



Độc Cô Văn Tú cười rạng rỡ:



- Còn không phải bị Chủ Công hàng phục?



- Nói tới chuyện ngày kia đi.



Phương Giải rót cho Độc Cô Văn Tú một chén trà:



- Ngày kia là đại triều hội rồi, tới lúc đó mọi chuẩn bị sẽ bùng nổ. Kẻ địch và chúng ta. Ngươi là người hiểu rõ chuyện này nhất, ngươi nói xem…bọn chúng có mấy phần thắng, ta có mấy phần thắng?



- Thần không biết.



Độc Cô Văn Tú dùng hai tay nhận lấy chén trà, nghiêm túc đáp:



- Thần đã trà trộn vào đám người đó, cũng biết thân phận của vài ngươi. Nhưng chỉ là vài người mà thôi, một tổ chức khổng lồ như vậy, khẳng định không chỉ có vài người đó. Bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng thần, cho nên những gì thần trông thấy là điều mà bọn họ muốn thần trông thấy. Bọn họ muốn khiến thần nghĩ rằng, đó là thực lực toàn bộ của bọn họ.



- Thần không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, cho nên không thể dự đoán được bọn họ có bao nhiêu phần thắng.



Phương Giải ừ một tiếng:



- Thực không biết một người thành thật như ngươi làm sao lừa gạt được đám người đó.



Độc Cô Văn Tú nói:



- Bởi vì thần rất thành thật.



Phương Giải vỗ vai của y:



- Ta sẽ cho ngươi một cơ hội thi triển hoài bão. Nếu sách sử ghi ta là một bạo quân, vậy thì không may rằng, ngươi sẽ là kẻ gian nịnh lớn nhất bên cạnh bạo quân.



Độc Cô Văn Tú trịnh trọng hỏi:



- Gian ninh này…có ý tốt chứ?