Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1510 : Thiên hạ đệ tam

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Trong phòng



Chỉ có hai người



Phương Giải và Tang Táp Táp



Đã lâu rồi hai người không được ngồi trò chuyện riêng như vậy. Tang Táp Táp nhìn có vẻ khẩn trương, nàng rất coi trọng khoảng thời gian quý giá này, bởi vì nàng biết quyết chiến sắp tới.



Phương Giải cần yên bình.



- Hay là ngủ một lát?



Nàng hỏi.



Phương Giải cười cười, nằm gối vào chân của Tang Táp Táp, mùi thơm thấm ruột gan lan tỏa vào mũi.



- Nếu muội nói huynh nhất định sẽ thành công, nói như vậy có phải hơi tục khí không?



Nàng mỉm cười hỏi.



Lúc nàng cưỡi, cái mũi vểnh lên thật đáng yêu.



Phương Giải từ từ nhắm hai mắt lại, nằm trên đùi nàng, cười cười.



- Kỳ thực muội biết lần này chưa phải là lần nguy hiểm cuối cùng. Sau lần quyết chiến này, huynh còn một lần nữa. Huynh là người cố chấp, nếu không hoàn thành mục tiêu trong lòng, thì huynh chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi. Huynh là một người cố chấp, nếu không gỡ bỏ được các bí mật, thì huynh cũng sẽ không dừng lại.



Nàng vuốt tóc hắn:



- Cho nên hãy nghỉ ngơi môt lát ở bên muội.



- Kỳ thực đã không còn bí mật gì để tìm hiểu nữa rồi.



Phương Giải nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:



- Nếu ta thắng lần này, ta sẽ dùng một khoảng thời gian ngắn để ổn định…sau đó ta sẽ tới Đại Tuyết Sơn, xem cái thứ thần bí kia là cái gì. Đây không phải vì ta tò mò, không phải vì ta không biết đó là thứ gì, chỉ là vì…Tang Loạn chết ở đó. Bất kể như thế nào, ông ta cũng là người thân của nàng.



Tang Táp Táp nao nao, thực sự cảm động.



- Cho dù ông ấy là người thân của muội, nhưng không thân bằng huynh.



Nàng cúi người ôm đầu Phương Giải:



- Huynh mới là người thân nhất của muội.



Hai người đều không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm nhau như vậy. Qua hồi lâu, Tang Táp Táp mới cười cười, cọ nước mắt vào quần áo của Phương Giải:
- Ngày mai, nhất định sẽ thành công.



Bà già cười rộ lên, còn khó coi hơn cả lão già.



- Ta từng chứng kiến Khống Thiên Hội đi tới đỉnh, cũng từng chứng kiến Khống Thiên Hội đi xuống đáy. Những năm gần đây, bởi vì sự tồn tại của Vạn Tinh Thần, quả thực khiến bọn ta phải ẩn nhẫn không dám làm việc như trước. Ta không phủ nhận điều này, tới hiện tại ta vẫn rất kính trọng Vạn Tinh Thần. Hắn là kẻ địch, nhưng là một kẻ địch cường đại. Chúng ta nhất định phải thừa nhận, trong hai trăm năm Vạn Tinh Thần tọa trấn Trường An, chúng ta đều phải sống yên phận, thậm chí phải lui về thật sâu để tránh né hắn.



Bà già chỉ bốn vách tường:



- Có biết vì sao ta sai người xây thêm một tầng vàng bạc không? Ta chỉ là muốn ngăn cản lực cảm giác của Vạn Tinh Thần, lực cảm giác của hắn quá hùng mạnh…Hai người bọn ta chỉ có thể tránh né sau kim loại mới thoát khỏi lực cảm giác của Vạn Tinh Thần.



- Nhưng hiện tại, mọi việc đã trôi qua.



Bà già cười nói:



- Thời đại mới sắp tới, nhưng thời đại mới này là thời đại của chúng ta. Hai người bọn ta cuối cùng sẽ chết, cho nên các ngươi tiếp nối thời đại này. Lúc các ngươi bắt đầu hưởng thụ cảm giác tay nắm thiên hạ, các ngươi sẽ trầm mê trong đó.



- Ngươi có tin rằng ngày mai Phương Giải sẽ chết không?



Lão già đột nhiên hỏi Độc Cô Văn Tú một câu.



Độc Cô Văn Tú sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời ra làm sao. Nhưng chính vì hắn do dự nên mới càng khiến người ta tin tưởng. Lão già cười vui vẻ, cho dù nụ cười của ông ta khiến Độc Cô Văn Tú cảm thấy còn khó coi hơn khóc.



- Xem ra ngươi vẫn còn nghi ngờ.



Lão già nhìn bà già:



- Ta thay đổi chủ ý rồi, ta quyết định nói cho hắn biết ta là ai.



- Vì sao?



Bà già hỏi.



Lão già nhìn Độc Cô Văn Tú:



- Nếu đã tin tưởng người này, vì sao không dám nói cho hắn biết ta là ai? Nếu hắn không thể tin, thì khi hắn biết ta là ai, nhất định sẽ vội vã đưa tin ra ngoài…như vậy, hắn không còn lý do gì để mà tồn tại.



Ông ta nâng bàn tay khô quắt lên, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình:



- Ta sắp quên mất tên của mình rồi, tuy nhiên ta vẫn chưa già tới mức hồ độ như vậy. Đã từng có một khoảng thời gian mọi người đều hoài nghi ta chết hay chưa, ta chết như thế nào, cho nên trên giang hồ có rất nhiều lời đồn về ta, nhưng những lời đồn đó đều là giả. Bọn họ không ngừng điều tra tung tích của ta, còn không phải vì sợ ta sao? Người trẻ tuổi à…ta, là thiên hạ đệ tam.



Lúc ông ta nói ra mấy chữ cuối, ông ta như trút được gánh nặng.



“Thiên hạ đệ tam”