Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1512 : Già mà xấu

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Phương Giải chậm rì rì đi về, mà tình cảnh lại chẳng chậm chút nào.



Có lẽ là vì Phương Giải cố ý, khiến Mộc Tam dẫn theo đám người Ngô Nhất Đạo đi một vòng nhỏ mới tới trước điện Thái Cực. Mà lúc này, phần lớn quan viên đang ngồi ăn ở bên ngoài cửa chính điện Thái Cực. Mỗi người một bát gạo tẻ, hai đĩa rau thịt.



Tất cả ăn uống một cách quy củ, cảnh tượng thật khó gặp.



Sau đó chỉ trong chớp mắt, không ít quan viện bị ô uế quần áo.



Bị người đứng sau phun vào.



Tán Kim Hầu đột nhiên đánh bay Thôi Trung Chấn, sau đó các nhân vật lớn trong Hắc Kỳ Quân lao tới tay đấm chân đá. Cảnh tượng quá bạo lực và bất ngờ, khiến không biết bao nhiêu người phun cơm vào người trước.



Phương Giải đi rất chậm, hơn nữa dường như không có ý định giải thích gì cả.



Hắn đi thẳng vào điện Thái Cực rồi ngồi ở vị trí cao nhất. Chỗ đó đã đặt lại long ỷ. Có lẽ đây là một thái độ mà Phương Giải muốn cho mọi người xem.



Mà mọi người, làm sao có thể ăn tiếp được nữa.



Mọi người nhanh chóng đứng dậy xếp thành hàng, nối đuôi nhau tiến vào điện Thái Cực. Trong lòng người nào cũng cực kỳ rung động, bởi vì bọn họ không hề ngờ tới chuyện này. Một đại tướng trong Hắc Kỳ Quân được Phương Giải coi trọng nhất, tay nắm binh quyền, phòng thủ Trường An, đám triều thần đều cho rằng Thôi Trung Chấn sẽ được ban thưởng không ít.



Nhưng vì sao lại như vậy?



Bốn Kiêu Kỵ Giáo lôi Thôi Trung Chấn mặt dính đầy máu tiến vào, vứt y xuống đất. Tán Kim Hầu ra tay đã trực tiếp phá đi tu vị của Thôi Trung Chấn. Không biết y đã gãy mấy cái xương, nhưng bộ dáng cực kỳ thảm thiết.



Đám người Ngô Nhất Đạo đánh xong rồi giả bộ như không có việc gì đứng vào vị trí của mình.



- Có phải các vị rất ngạc nhiên?



Phương Giải cười hỏi.



Đúng là ngạc nhiên, nhưng không ai dám hỏi.



- Mỗi người trong các vị đều có bạn bè hoặc bạn thân. Một khi có việc phải ra ngoài, tìm người bạn này trông nhà giúp mình. Nhưng lúc trở lại thì phát hiện bạn của ngươi thừa dịp ngươi không ở nhà, đã thu mua không ít gia đinh và tôi tớ, định đuổi ngươi ra khỏi nhà…



Phương Giải cúi người ra đằng trước, nhìn Thôi Trung Chấn:



- Các ngươi sẽ làm như thế nào?



- Ngươi…


Trong tay ông ta cầm một cây kiếm.



- Ngươi đúng là một kẻ âm độc!



Lão già thở dài:



- Ta thực không ngờ ngươi lại là một người không biết thưởng thức vẻ đẹp. Kế hoạch hoàn mỹ như vậy, nên bước từng bước một mới đúng, giống như việc trồng hoa, trồng một vườn hoa xong chỉ còn chờ nhìn thấy hoa nở. Nhưng ngươi lại trực tiếp nhổ bông hoa lên, quá thô bạo rồi.



Ông ta nhìn Phương Giải, nói:



- Sơ hở lớn nhất của kế hoạch này chính là Thôi Trung Chấn, trong lòng bọn ta đều biết rõ. Bởi vì Thôi Trung Chấn nhất định phải tới đại triều hội thì mới thoát thân. Dựa theo đạo lý, ngươi cũng sẽ để cho y thoát thân, bởi vì chỉ khi y thoát thân, kế hoạch tiếp theo mới có thể tiến hành, sau đó ngươi mới thấy toàn bộ những gì ngươi muốn thấy…Nhưng vì sao ngươi lại chặt đứt nó?



Phương Giải cười cười:



- Ngươi thật già, thật xấu.



Lão già biến sắc.



- Quả thực độc…



Ông ta nắm chặt cây kiếm trong tay:



- Bọn ta có thể đoán được trong tay ngươi có hai lá bài tẩy, một là Tiêu Nhất Cửu, một là Trương Dịch Dương. Bọn ta đoán rằng ngươi sẽ đặt hai người đó, một ở Sướng Xuân Viện, một ở cung Thái Cực. Thật không ngờ rằng ngươi đặt cả hai người đó ở Sướng Xuân Viện.



- Độc với chính bản thân mình.



Lão già nói:



- Ta chỉ muốn biết, ngươi toàn lực bảo vệ vợ con của mình, nhưng nếu ngươi chết, thì hết thảy còn ý nghĩa gì nữa? Thoạt nhìn thì ngươi có vẻ đã tính trước mọi chuyện, chớ không phải là ngươi cho rằng tiêu diệt Thôi Trung Chấn là phá hủy kế hoạch của bọn ta? Nếu ngươi nghĩ vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi…. Thôi Trung Chấn, vốn có cũng như không.



- Ngươi là Từ Hi phải không?



Phương Giải lại hỏi điều khác.



Lão già gật đầu.



Phương Giải cười cười:



- Từ Hi, ngươi thật già, thật xấu.