Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1513 : Một kiếm nửa Trường An

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Thôi Trung Chấn cảm thấy mình như một thằng hề.



Thực sự như một thằng hề.



Trong sáu, bảy năm qua, hắn đều dùng thân phận là bạn thân của Phương Giải xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chính vì thế mà địa vị của hắn khá đặc biệt ở Hắc Kỳ Quân. Cũng chính vì thế, lúc Phương Giải rời khỏi Trường An, giao quân đội trong thành Trường An cho hắn, không ai có dị nghị gì.



Trong quá khứ, hắn cũng luôn nghiêm túc sắm vai bạn tốt và thủ hạ trung thành với Phương Giải. Mà không hề nghi ngờ rằng hắn diễn rất nhập tâm. Thậm chí trong một khoảng thời gian hắn cho rằng mình đã quên đi những âm mưu quỷ kế sau lưng, thực sự cảm thấy mình là bạn tốt của Phương Giải.



Nhưng lúc cái ghế rồng bày ở trước mặt hắn, mà hắn có cơ hội ngồi lên đó.



Hết thảy đều thay đổi.



Hắn cũng hoàn toàn thay đổi.



Hắn biết bộ dạng bây giờ của mình rất khó coi.



Sau đó hắn nhìn thấy Lưu Ân Tĩnh, hắn phát hiện bộ dạng của Lưu Ân Tĩnh còn khó coi hơn hắn.



Vừa nãy Ngô Nhất Đạo bất ngờ ra tay đánh hắn, chỉ có Lưu Ân Tĩnh là ngây người đứng đó. Đợi tới lúc mọi người tiến vào điện Thái Cực, Lưu Ân Tĩnh vẫn đứng bất động ở bên ngoài, giống như hồn bay phách lạc, bởi vì ông ta biết mình đã bại lộ.



Nhưng không ai đánh ông ta.



Thậm chí không ai để ý tới ông ta.



Thật giống như ông ta không liên quan gì tới chuyện này, bị vứt sang một bên. Giờ khắc này, Lưu Ân Tĩnh mới biết cái gì gọi là ‘tâm như tro tàn’. Tới lúc này, kỳ thực Lưu Ân Tĩnh đã hiểu một việc, ông ta còn chưa làm việc của mình thì đã bị loại bỏ khỏi bàn cờ.



Nói cách khác, ông ta trở thành con tốt thí. Nhiệm vụ của ông ta là sau khi giết Phương Giải, trợ giúp Thôi Trung Chấn khống chế quân đội. Nhưng một bước này hiển nhiên không xuất hiện, bởi vì Thôi Trung Chấn bị lộ, ông ta cũng lộ theo. Còn chuyện về sau, đã không liên quan gì tới ông ta.



Bất kể Khống Thiên Hội thành công hay là Phương Giải thành công.



Thì ông ta đã trở thành một người không còn giá trị.



Ông ta nhìn về phía Thôi Trung Chấn, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.



Cả hai im lặng không nói.











- Ta biết ngươi đang kéo dài thời gian. Ngươi đang đợi Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu làm xong việc ở Sướng Xuân Viện rồi tới giúp ngươi phải không?




Trương Dịch Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất.



Tiêu Nhất Cửu hai tay ôm tròn rồi đẩy về phía trước.



Một cỗ chân khí giống như đại bác bắn tới sau lưng bà lão.



Chân khí này cực mạnh, đã tới cảnh giới cao của võ học. Cho nên dù là bà lão cũng không dám bỏ qua. Bà ta xoay người, vung hai tay ngăn cản nội kình. Mà lúc này, Trương Dịch Dương đã tới bên ngoài lầu gỗ, chân giẫm một cái, đại địa vỡ nứt tạo thành một hố sâu xung quanh nhà gỗ. Hố này cũng không rộng, chỉ chừng một mét, thoạt nhìn cũng không sâu.



Nhưng cái hố vừa xuất hiện, lầu gỗ liền giống như không còn trên thế giới này nữa rồi.



- Lại nhìn xem, làm sao bà phá được đại trận Lưỡng Nghi của ta.



Ông ta đứng ở trung tâm trận pháp, sắc mặt nghiêm nghị.











- Động thủ đi, ngay cả ta cũng thấy chán rồi.



Phương Giải giãn người một cái, nhìn xung quanh:



- Nơi này nếu bị hủy thì thật đáng tiếc, mất công sức sửa sang. Không bằng như vậy, ta và ngươi chọn một chỗ khác quyết chiến, ngươi thấy thế nào? Đương nhiên, làm vậy ta sẽ chiếm chút tiện nghi. Bởi vì một lão già như ngươi chạy đi chạy lại sẽ mệt mỏi.



- Hôm nay nếu không nghiền ngươi ra thành tro, ta liền không có mặt mũi nào tái xuất giang hồ.



Từ Hi giơ tay chỉ về phía trước.



Một đạo kiếm ý bắn tới!



Cực nhanh, nhanh khó mà tưởng tượng.



Kiếm ý xuyên qua điện Thái Cực tạo thành cái động lớn. Kiếm ý không hề dừng lại, dọc theo đường đi phá hủy vô số phòng ốc, vô số bức tường, những nơi đi qua, bất kể là cái gì đều bị đâm thủng. Kiếm ý lao thẳng tắp, từ điện Thái Cực đâm thẳng tới tường thành phía bắc Trường An.



Một kiếm này, đâm nửa thành Trường An!



Một kiếm hơn mười dặm!



Ầm một tiếng, tường thành cao lớn xuất hiện một vết chém rất sâu.