Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1517 : Cừu đầu đàn

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Trong phòng khá ấm áp, lại đốt bếp than, cho nên dù Phương Giải đang bị thương, nhưng hắn vẫn chỉ mặc một bộ áo mỏng.



Hắn mỉm cười nhìn Thôi Trung Chấn.



Thôi Trung Chấn thì trừng mắt nhìn hắn.



- Đâu có bảo đánh vào mặt…



Thôi Trung Chấn cuốn rất nhiều băng vải, nhìn qua như là xác ướp. Tuy nhiên đây đều là vết thương da thịt, tĩnh dưỡng khoảng hai tháng là lành lặn.



Phương Giải bị nội thương bởi kiếm khí, muốn khôi phục phải mất ít nhất nửa năm.



Tuy nhiên cũng tốt, lợi dụng nửa năm này chăm sóc cho người nhà.



- Đánh mà không đánh mặt thì còn gì là đánh không?



Phương Giải cười nói.



Thôi Trung Chấn thở dài:



- Nghe nói Trần Hiếu Nho một hơi bắt giữ hơn 1600 người, còn chưa tính gia quyến. Thật không ngờ thế lực của Khống Thiên Hội ở Trường An lại mọc rễ sâu như vậy. Triều đình, các bộ, các nha môn, các ty chức gần như bị bọn chúng nắm giữ sáu phần…nghe mà rợn cả người.



Phương Giải ừ một tiếng, đưa cho Thôi Trung Chấn chén trà rồi nhìn Độc Cô Văn Tú cười tủm tỉm ngồi bên kia.



- Ngươi xem, hắn cười còn khoái trá hơn ta.



Phương Giải chỉ Độc Cô Văn Tú, nói.



Độc Cô Văn Tú vội vàng cúi đầu:



- Chỉ là thần không nín được. Bộ dạng hiện tại của Thôi tướng quân quả thực là rất…rất…thôi, thần không nói nữa.



Thôi Trung Chấn trừng mắt nhìn hắn:



- Thật là không công bằng, vì sao ngươi không bị gì?



Độc Cô Văn Tú chân thành nói:



- Phân công khác nhau, hy sinh khác nhau.



Thôi Trung Chấn hừ một tiếng, duỗi tay về hướng Phương Giải:



- Thần cần một số tiền lớn để mua thuốc uống.



- Đòi tiền?
Ngô Nhất Đạo cau mày:



- Kiểu lãnh tụ này, căn bản là không ngăn được xuất hiện.



- Cho nên ta thay dân chúng dựng lên một lãnh tụ.



Phương Giải nói.



Ngô Nhất Đạo lập tức hiểu ra:



- Ngụy Tây Đình?



Phương Giải gật đầu:



- Ta muốn khiến Ngụy Tây Đình trở thành anh hùng trong suy nghĩ của dân chúng, khiến bọn họ cảm thấy Ngụy Tây Đình có thể dẫn theo bọn họ phản kháng bất công. Nhưng như vậy còn chưa đủ, ta cũng cần một con quái lớn khống chế phương hướng, để kẻ nào đi lệch ra khỏi quỹ đạo thì sẽ bị diệt trừ.



- Kiêu Kỵ Giáo?



Ngô Nhất Đạo lại hỏi.



Phương Giải gật đầu.



- Năm năm đi.



Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:



- Ta cho chuyện này thời gian năm năm. Sau năm năm ta sẽ dừng lại.



- Nếu…chỉ là nếu…nếu chẳng may không dừng lại được thì sao?



Phương Giải cười cười:



- Ngươi sai rồi, ngươi không để ý tới một đặc tính của dân chúng. Đó là mù quáng nghe theo…Thật giống như bầy cừu, các con cừu phía sau chỉ biết cúi đầu đi theo con cừu đầu đàn. Cừu đầu đàn đi hướng nào thì bọn nó đi hướng đó. Bọn nó căn bản sẽ không tự hỏi đường đó đi có đúng không, đi như thế nào.



Ngô Nhất Đạo gật đầu:



- Cho nên, Ngụy Tây Đình sẽ là cừu đầu đàn.



- Không.



Phương Giải cười nói:



- Ngươi lại sai rồi, Ngụy Tây Đình không phải cừu đầu đàn…mà là ta.