Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 209 : Giết người giữa ban ngày ban mặt

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Không tự mình trải qua, rất khó nhận thức được sự ảo diệu của lâu thuyền trong phủ Di Thân Vương này. Tuy thuyền này chỉ có ba tầng, nhưng hình dáng và kết cấu khác với lâu thuyền bình thường. Chỉ có ba tầng, nhưng chiều cao có thể so với thuyền chiến hạm năm tầng của thủy sư. Mà ở chỗ cao nhất còn có một sân thượng, có thể chưa được mấy người ngồi nói chuyện phiếm.



Đi lên đỉnh thyền, Phương Giải mới phát hiện từ nơi này có thể quan sát được thành Trường An. Hoàng cung chừng bốn năm dặm thu hết vào mắt. Đứng ở chỗ này, thậm chí còn có vài phần cảm khái đứng núi cao nhìn núi nhỏ. Di Thân Vương Dương Dận vịn lan can, chỉ vào thành Trường An, cười nói:



- Lúc cô rảnh rỗi, thích nhất là đứng ở chỗ này nhìn về nơi xa. Hơn nữa sắp tới mùa đông rồi. Đứng chỗ này nhìn ngắm cảnh tuyết, khiến người ta rất thoải mái vui vẻ.



- Thỉnh thoảng học sinh đi qua đây, nhìn xa xa tưởng nơi này là lầu cao của Vương phủ. Thật không ngờ lại là một con thuyền lớn.



Dương Dận cười cười nói:



- Thuyền chính là lầu. Thuyền này được đóng lúc xây Vương phủ. Lúc trước cũng có ý định đưa nó ra ngoài để đi du lịch. Nhưng do thủy đạo ở đây quá chật, quá nhỏ, cho nên không di chuyển được. Năm ấy Thái Hậu tưởng niệm cô, nói hộ cô không ít ở trước mặt bệ hạ. Hoàng ân cuồn cuộn, bệ hạ chấp nhận cô lưu lại thành Trường An, không phải tới đất phong. Để cô có thể tận hiếu với Thái hậu, tận trung với bệ hạ. Bệ hạ còn hạ chỉ cho Hộ Bộ trùng tu lại Vương phủ. Nhưng cô nghĩ, dùng số bạc lớn như vậy để sửa phòng, còn không bằng dựng một tòa mới…Cũng là do tính cô lười nhác, ham chơi, đột nhiên nghĩ tới xây một con thuyền.



Y nhìn Phương Giải một cái, nói:



- Vì thế cô liền vào cung cầu bệ hạ ân chuẩn, sau đó chiêu mộ thợ thủ công, mất chừng nửa năm mới đóng xong tòa lâu thuyền này. Thoạt nhìn là một con thuyền, nhưng thực ra là có xây nền ở dưới, nên không di chuyển được. Đối với một thủy đạo nhỏ hẹp như thế này, thì nó quá lớn…Phương Giải, chắc ngươi cũng biết ở Đông Hải có một loài cá lớn, dài hơn mười trượng, lúc nó nổi lên mặt nước, nhìn xa xa giống như là một hòn đảo nhỏ. Lâu thuyền này của cô, có giống như con cá lớn đó không? Đáng tiếc…cá lớn có thể ngao du Đông Hải. Thuyền này của cô chỉ được cái bề ngoài thôi.



Phương Giải nói:



- Học sinh cũng từng nghe nói, ở Đông Hải của Đại Tùy chúng ta, ngư dân rời bến, thường xuyên thấy được loài cá lớn như vậy, nên gọi là Côn. Nghe nói con lớn nhất dài hơn mười trượng, đúng là giống như một hòn đảo trôi nổi. Còn có truyền thuyết, có một con cá tên là Côn thực sự rất lớn. Lớn đến mức, nó cảm thấy ngay cả biển cũng không chứa được nó. Vì thế nó đồng ý lên trời, trải qua trăm kiếp rốt cuộc hóa thành con chim lớn, ngao du chân trời, gọi là Bằng.



- Hóa ra ngươi cũng từng nghe qua chuyện đó.



Di Thân Vương cười cười nói:



- Mỗi khi cô nghĩ tới chuyện xưa nào đó, trong lòng sẽ sinh ra cảm xúc. Con cá kia chắc phải rất rất lớn, bởi vì ngay cả biển rộng nó đều cảm thấy nhỏ, cho nên muốn bay lên trời. Sau này cô mới hiểu được, dù biển lớn đến mấy thì vẫn có biên giới. Mà trên mới chân chính là vô biên vô hạn. Côn có thể biến thành Bằng ngao du phía chân trời, thật khiến người ta hướng tới.



Phương Giải nói:



- Chỉ là chuyện xưa mà thôi, khó có thể là thật. Học sinh không tin cá có thể biến thành chim.



Hắn chỉ cái ao dưới lâu thuyền, nói:



- Ao này không lớn. Nếu so sánh ao với biển rộng, thì cá chép trong ao chính là Côn. Sông sâu cá liền lớn, cá ở trong biển tất nhiên là lớn hơn. Đấy chỉ là quy luật tự nhiên mà thôi. Ngư dân rời bến, lần đầu tiên thấy Côn, chắc chắc bị hù cho gần chết. Nếu thứ này hàng năm ở trong biển, bọn họ làm sao dám bắt cá? Chỉ ngóng trông loài Côn bơi ra biển rộng. Từ đó biên ra chuyện xưa này. Tuy chuyện xưa rất hay, nhưng Côn vẫn còn ở trong biển.
Hôm nay, sau khi chỉ điểm cho mấy đồ đệ, Kim Tam Hoàn có chút nhàm chán. Bên ngoài lại lạnh khiến y không có hứng thú đi dạo. Liền tính toán ngồi trong phòng, đun rượu uống. Gần đây y coi trọng một tiểu nha đầu mới mười lăm tuổi ở trong huyện. Bộ dáng của nha đầu này rất thanh tú, khiến cho người ta phải ngứa ngáy. Nhưng nhà có sư tử Hà Đông, y không dám tùy tiện ăn vụng. Nói sau…Anh vợ của y chính là Huyện lệnh Bá Châu. Không có anh vợ chiếu cố, thì tông môn này của y cũng khó mà mở tiếp được.



Kỳ thực, nói là tông môn, nhưng luận về quy mô, Kim Hoàn Đại Đao Môn chỉ là hạng tép riu trên giang hồ.



Kim Tam Hoàn phiền lòng vì chuyện nạp thiếp. Không dám đắc tội thê tử, lại luyến tiếc cô bé xinh xắn kia. Mấy ngày này đúng là đau đầu. Sai đệ tử đi mua ít thịt, y bưng một bát lạc rang và bầu rượu về phòng của mình. Vừa đi vào, y liền ngơ ngác rồi giận tím mặt!



- Tiểu tặc phương nào, dám vào phòng của Kim đại gia ta để ăn trộm!



Y mắng một câu, thuận tay ném cái bát đi.



Người ở trong phòng hơi nghiêng người né tránh, thản nhiên nhìn y, rồi lắc đầu nói:



- Lại là một tên giá áo túi cơm. Sao gần đây mục tiêu của tổ chức đều là hạng tép riu vậy nhỉ.



Kim Tam Hoàn tức giận, tung một quyền về người nọ. Người nọ khẽ thở dài, chẳng thèm trốn tránh. Cú đấm của Kim Tam Hoàn còn đang ở không trung, y bỗng trợn mắt. Không biết một người đàn ông mặc quần áo màu tím xuất hiện ở đằng sau y khi nào, buộc một sợi chỉ vàng ở cổ Kim Tam hoàn, hơi dùng lực, một cái đầu liền rơi xuống.



Người trong phòng khẽ nhíu mày, nhìn máu bắn tung tóe vào quần áo, hơi giận nói:



- Ai dạy các ngươi làm việc vụng về vậy?



Nam tử mặc áo tím giết người xong, lập tức cúi đầu, cung kính nói:



- Đội phó thứ tội. Lần sau thuộc hạ nhất định sẽ rút kinh nghiệm.



Nam tử được gọi là đội phó ừ một tiếng, khoát tay nói:



- Đi thôi, tới nhà khác, hy vọng có thể gặp được một người có bản lĩnh chân chính.



Lúc y đi ra khỏi cửa, thoáng nhìn thanh đại đao gắn vòng của Kim Tam Hoàn, bước chân hơi dừng, quay lại cầm thanh đao lên, sau đó tháo ba cái vòng vàng bỏ vào trong ngực.



Người này…không ngờ là Trương Cuồng!