Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 210 : Huynh đệ đế vương

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Lúc Phương Giải nhìn thấy thanh trực đao Triều Lộ này, ánh mắt không dứt ra được. Sự chú ý từ cây súng ngắn đã chuyển hết sang thanh trực đao. Di Thân Vương Dương Dận một mực chú ý tới Phương Giải, thấy ánh mắt của hắn sáng rực, không nhịn được bật cười.



Để lôi kéo một người, thì cách tốt nhất là đánh vào sở thích của người đó.



Phương Giải nhận lấy thanh Triều Lộ từ tay Dương Dận. Trong nháy mắt, khí tức lạnh lẽo theo bàn tay lan tỏa tới toàn thân. Hàn khí của thanh đao nồng tới mức khiến cho Phương Giải phải giật mình kinh hãi. Hắn không nhịn được nhìn cẩn thận. Phát hiện trên thanh đao quả nhiên có một tầng hơi nước. Ánh mắt trời chiếu xuống, phản xạ ra đầy màu sắc. Thanh đao này nặng hơn hoành đao của Đại Tùy rất nhiều. Cho dù là Phương Giải cầm cũng cảm thấy trầm trọng.



Tính theo chiều dài, đao Triều Lộ chỉ dài hơn hoành đao Đại Tùy một chút. Bởi vậy có thể thấy Huyền Thuyết mà rèn thanh đao này quả thực đặc biệt. Thần kỳ nhất là trên thanh đao có một tầng hơi nước. Thanh đao lạnh lẽo, trong tiết trời lạnh lẽo, nhưng thân đao không bị kết băng, càng thêm vẻ thần bí. Phương Giải tò mò dùng tay áo lau đi tầng hơi nước. Chỉ mất một lúc, thân đao lại hiện lên một tầng hơi nước mới.



Dương Dận cầm thanh đoản đao khảm ngọc ở trên bàn lên, nói:



- Thanh đoản đao này, được thương nhân Đông Sở giới thiệu là một món bảo bối. Có thể cắt ngọc đoạn kim. Ngươi thử xem, nó sắc bén hơn, hay là thanh Triều Lộ kia sắc bén hơn.



Phương Giải hơi tiếc. Hắn sợ thanh Triều Lộ đẹp đẽ này bị hủy hoại. Cho dù thân đao chỉ mẻ một tí thôi, hắn cũng thấy tiếc.



- Không sao.



Dương Dận cười cười, bỗng nhiên rút đoản đao ra, chém vào thanh Triều Lộ. Với thân thủ của Phương Giải, muốn tránh đi quá dễ dàng. Nhưng hắn chỉ do dự một lát, cuối cùng không dịch chuyển. Keng một tiếng, thanh đoản đao được thương nhân Đông Sở khen là bảo đao kia bị đứt thành hai đoạn. Mà nhìn về thanh Triều Lộ, không bị tổn hại chút nào.



Phương Giải nhìn thanh Triều Lộ, yêu thích không buông tay.



- Tặng ngươi đao là vì triều đình xã tắc. Đương nhiên, một phần là do cô vừa gặp ngươi đã thấy gần gũi. Đao này tặng ngươi coi như là giải quyết xong một nỗi niềm. Đợi sau này cô tìm được một thợ thủ công giỏi, sẽ rèn một vỏ đao xứng với thanh Triều Lộ này.



- Đa tạ Vương gia đã ban thưởng!



Phương Giải để thanh Triều Lộ một bên, chắp tay, thi lễ thật sâu.



Trầm Khuynh Phiến đứng một bên nhìn thoáng qua thanh đao, lại nhìn Di Thân Vương Dương Dận, hơi nhíu mày. Chỉ có điều nàng đừng ở một bên, Dương Dận không nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Dương Dận tiến lên đỡ Phương Giải, khẽ cười nói:



- Cô vừa nói rồi, đao này tặng ngươi là thích hợp nhất. Nếu cả ngày nằm ở trong kho của cô, không được thấy ánh mặt trời, thì cho dù đao này không tầm thường, cũng chỉ là bài trí mà thôi. Nếu ngươi thực sự muốn cảm ơn cô, thì về sau lúc nào cô cần ngươi giúp, ngươi chớ từ chối là được.



- Vương gia ưu ái, học sinh sao dám chối từ?



Phương Giải cúi đầu nói, thanh âm thành khẩn.



Dương Dận gật đầu hài lòng. Chỉ mấy thứ linh tinh trên bàn:



- Nếu như ngươi thích, cứ chọn lấy vài món. Dù sao mấy thứ này cô cũng không cần, tặng ngươi còn đổi được một ân tình.



Phương Giải nghĩ một lát, nhìn cây súng ngắn nói:
Hoàng Đế tựa vào giường, lắc lắc cổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lặn về phía tây, khẽ thở dài một cái. Mấy ngày gần đây Di Thân Vương bắt đầu rục rịch. Y biết vị Lục Đệ của mình muốn làm Đại tổng quản tây chinh. Trong triều đình đã có người nói hộ cho Lục đệ. Nói rằng Húc Quận Vương Dương Khai không đủ lý lịch và kinh nghiệm để nắm đại cục trong tay. Nói cái gì mà chiến sự Tây Bắc kéo dài là do Dương Khai sợ chiến.



Những lời này, còn không phải vì trải đường cho Lão Lục thì là gì?



Hoàng Đế đều biết, nhưng y không xác định Lão Lục rốt cuộc có tâm tư nào khác không.



Quan viên trong triều đình âm thầm liên hệ với Di Thân Vương. Việc này nếu y muốn biết, thì không có người nào giấu được. Nhưng y thật không ngờ, danh sách mà La Úy Nhiên trình lên lại kinh người tới vậy. Tuy những quan viên đó không nhất định đều bị Di Thân Vương lôi kéo trở thành thân tín. Chỉ có điều không ít người được lợi từ Di Thân Vương rồi nói hộ cho y. Nhưng cho dù chỉ có một quan viên khăng khăng một mực đứng bên cạnh Di Thân Vương, thì Hoàng Đế đều phải cảnh giác.



Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Đế phát hiện Phương Giải mới là người thích hợp tiếp cận Lão Lục nhất. Quan viên cả triều, không ngờ lại không có một người nào mà y thực sự tin tưởng.



Nhưng y có tin tưởng Phương Giải không?



Hoàng Đế đã từng tự hỏi mình vấn đề này. Nhận được đáp án dĩ nhiên là…không tin tưởng. Làm một vị đế vương, y không tin hoàn toàn vào bất kỳ ai.



Nghĩ tới thiếu niên kia, Hoàng Đế hơi nhếch miệng.



- Nếu ngươi hữu dụng, tất nhiên trẫm sẽ không để ngươi mai một.



Y thì thào tự nói. Trong đầu nghĩ, nếu trẫm không lưu được cho Thái Tử một giang sơn thái bình, thì cũng phải bồi dưỡng vài nhân tài có thể sử dụng.



Vừa lúc đó, rèm cửa được vén lên, một cái đầu nho nhỏ ngó nghiêng vào, lập tức cười rạng rỡ:



- Phụ hoàng, phụ hoàng chơi diều với con được không?



Đây là một đứa bé trai xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài, tuổi chừng năm, sáu tuổi. Khuôn mặt cực kỳ đáng yêu. Đẹp nhất là hai đôi mắt to sáng long lanh, cười rộ lên giống như là có thể nói chuyện được vậy.



Dương Dịch vươn tay, bé trai mỉm cười chạy tới, rúc vào lòng Dương Dịch:



- Tỷ tỷ không chơi diều với con, phụ hoàng chơi với con được không?



- Được chứ!



Hoàng Đế nâng bé trai lên, nói:



- Phụ hoàng nâng con lên thật cao, ai cũng không với tới được không?



- Được ạ!