Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 222 : Một ngày sinh tử

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Cảm giác đau bụng lần này mãnh liệt hơn mấy lần trước rất nhiều. Mãnh liệt tới mức Phương Giải không thể chống cự được. Trước kia hắn từng nghĩ, nếu đang lúc đánh nhau với người khác đột nhiên bị đau bụng, kết cục sẽ thế nào? Đáp án chỉ có một, là chết chắc.



Về sau, đã một thời gian dài rồi Phương Giải không còn bị đau nữa. Hắn cứ tưởng rằng cơn đau sẽ không còn quay lại. Hắn còn đang cảm thấy may mắn.



Sau lần đau đớn mãnh liệt này, khiến cho hắn cảm thấy như rơi xuống địa ngục.



Phương Giải nhớ lúc trên đường tới Trường An, hắn có hỏi Mộc Tiểu Yêu, tu hành có cảm giác như thế nào. Mộc Tiểu Yêu trả lời là đau. Mỗi khi thực lực đề cao thì thân thể lại chịu dày vò. Nhưng thực lực tới một mức nhất định nào đó, cảm giác đau đớn cũng trở nên yếu đi. Mà thường xuyên đau đớn là phúc phận của người tu hành. Phương Giải rất không hiểu, với thể chất không thể tu hành của mình, vì sao cũng phải chịu sự đau đớn?



Hơn nữa còn đau đớn hơn người tu hành phải trải qua rất nhiều.



Phương Giải là một người rất có nghị lực. Đau đớn như vậy mà hắn không kêu lên đã là rất khó rồi. Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ phản ứng còn mạnh mẽ hơn.



Lúc ngã xuống đất, Phương Giải còn cảm thấy may mắn vì lúc này không đối mặt với kẻ thù. Bằng không hắn chết chắc rồi. Mà lúc ngã gục, hắn dùng hết sức lực còn lại để cho mình ngã về hướng Mã Lệ Liên. Kỳ thực hắn đã biết nàng ngồi đó đọc sách. Cũng biết nàng nhất định sẽ giúp mình.



Một người có thể bình tĩnh tới mức này, thì thật là đáng sợ.



Lúc Phương Giải tỉnh lại, hắn ngửi thấy mùi quen thuộc. Hắn liền biết Trầm Khuynh Phiến đang ở bên cạnh mình. Hắn chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện nơi này không phải là cửa hàng của hắn, mà là ký túc xá của Diễn Vũ Viện. Mà nữ tử đang nắm tay ngồi bên cạnh hắn, quả nhiên là Trầm Khuynh Phiến.



Hắn muốn ngồi dậy lại không được. Cả ngươi không có tí sức nào.



Thân thể suy yếu đã vượt quá tưởng tượng của Phương Giải. Lần đau đớn này vượt xa mấy lần trước. Không trải qua đau đớn mãnh liệt, thì không thể hiểu được cảm thụ bây giờ của Phương Giải. Thậm chí hắn cảm thấy cả cơ thế không thuộc về mình. Hắn muốn động đậy ngón tay, nhưng ngón tay không hề phản ứng lại.



Phương Giải cảm giác, chỉ có phần đầu là thuộc về mình, còn các bộ phận khác thì không phải của hắn.



Bàn chân cũng không thể động đậy.



Bàn tay cũng không thể động đậy.



Hắn xác nhận mình còn sống, bởi vì thị giác, thính giác và khứu giác vẫn còn.



Thậm chí không có xúc giác. Hắn ngửi thấy mùi cơ thể của Trầm Khuynh Phiến, lại không cảm thấy được Trầm Khuynh Phiến nắm tay mình. Cho nên vừa mở mắt ra, Phương Giải liền biết mình gặp vấn đề rồi. Trong lòng hắn liền trầm xuống.



Một điều khiến cho hắn yên tâm hơn, chính là hắn còn có thể nói chuyện.



Trong phòng trừ hắn và Trầm Khuynh Phiến ra còn có một nữ nhân khác. Chính là nữ giáo thu Khâu Dư. Đầu tiên hắn liếc Trầm Khuynh Phiến một cái, rồi quăng ánh mắt cầu giúp đỡ về phía Khâu Dư. Mà vẻ mặt ngưng trọng của Khâu Dư, khiến cho cảm giác xấu trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Sau đó, một cảm giác bi thương tràn vào lòng Phương Giải, khiến hắn cơ hồ khó mà chịu được.



Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã tranh đấu lâu như vậy.



Chẳng lẽ đây là kết cục của mình?



Hắn không dám suy nghĩ tới cuộc sống thực vật sau này của mình. Sống như vậy còn không bằng chết đi.



Thấy hắn tỉnh lại, Khâu Dư ngồi xuống cạnh giường, tay bắt mạch, một lát sau lắc đầu bất đắc dĩ nói:



- Hiện tại trò là một người chết mới đúng.




- Lần trước nàng nói muốn cho con làm một vị công tử phong lưu, dạy con làm sao câu dẫn khuê nữ nhà người ta mà!



Trầm Khuynh Phiến bĩu môi:



- Muội không đổi ý được à? Bên ngoài đang có một vị khuê nữ đang thầm mong trộm nhớ huynh kia kìa. Có cần muội mời vào bây giờ không?



- Ha ha, không ngờ nàng lại ghen!



Phương Giải cười đắc ý.



Sau đó nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng ngắc, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó phun ra rất nhiều máu. Ánh mặt trời qua ô cửa sổ chiếu vào những giọt máu này, phản xa ra một màu sắc vừa yêu dị vừa đẹp đẽ. Phần lớn máu phun vào người Trầm Khuynh Phiến, nhưng nàng không trốn tránh.



Nàng bối rối vươn tay muốn lau miệng hộ hắn. Một người luôn bình tĩnh trầm ổn như nàng, cũng có lúc chân tay luống cuống. Máu chảy qua ngón tay của nàng, chảy tới tim của nàng.



- Còn chưa tới một canh giờ nhỉ…



Phương Giải vẫn mỉm cười, nụ cười dần cứng lại.



Hắn chẩm rãi nhắm mắt lại, cảnh vật trở nên mơ hồ. Trầm Khuynh Phiến giống như phát điên muốn ngăn cản hắn nhắm mắt lại, nhưng chỉ thấy mắt của Phương Giải dần biến thành màu xám trắng.



A!



Nàng kêu lên một tiếng bi thương, trong nháy mắt căn phòng giống như bị một cơn bão thổi qua. Cửa sổ, bàn ghế đều vỡ vụn. Trên tường và mặt đất xuất hiện đầy vết kiếm!



Khâu Dư cả đêm không ngủ ngồi tra cứu điển tịch ở trong Tàng Thư Lâu, nghe thấy tiếng kêu của Trầm Khuynh Phiến, liền biến sắc. Nàng lao vào phòng như một cơn gió, sau đó nắm lấy tay của Phương Giải. Nàng muốn tìm một chút sự sống, nhưng trong lòng nàng dần chìm xuống đáy cốc.



Nàng mở mắt Phương Giải ra, phát hiện ánh mắt đã như tro tàn.



- Vì sao có thể như vậy?



Nàng thì thào nói một câu, sau đó ngồi vật xuống.



Ngay lúc nàng buông tay ra, không ai chú ý tới ánh mắt của Phương Giải lóe lên một màu đỏ.



Sau một lát, Chu viện trưởng xuất hiện ở ngoài cửa. Nhưng ông ta không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn Phương Giải một cái, thở thật dài. Trong lòng đầy tiếc hận và kinh ngạc. Ngay cả ông ta cũng không thể ngờ rằng, một thiếu niên có kinh tài tuyệt diễm như thế lại chết sớm. Có rất nhiều người nói Phương Giải là một tên phế vật không thể tu hành. Nhưng ông ta vẫn tin tưởng rằng tương lai của vị thiếu niên này sẽ rất huy hoàng.



Nhưng…



Ông ta xoay người rời đi, bóng dáng tiêu điều.



Ngay lúc Chu viện trưởng biến mất, ngay lúc Khâu Dư đứng dậy muốn đắp chăn cho Phương Giải, ngay lúc ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến tràn ngập sát khí, thì thào nói một câu, muội sẽ đưa tất cả kẻ thù của huynh xuống địa ngục làm nô lệ cho huynh. Ngay lúc Mã Lệ Liên ngồi vật xuống ở ngoài cửa khóc rống.



Phương Giải chợt mở mắt, ánh sáng màu đỏ sáng lên dữ dội.