Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 228 : Làm hay không làm?

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người ngồi xuống cởi giày cho Phương Giải, Phương Giải giật mình kinh hãi, theo bản năng trốn tránh. Nhưng trong nháy mắt hắn cảm thấy biểu hiện của mình không giống một khách làng chơi, lập tức cười hì hì, che dấu sự bối rối của mình:



- Không vội được không? Trước cùng ta uống vài chén.



Tiểu cô nương vâng một tiếng, đứng dậy rót rượu cho Phương Giải.



Phương Giải lần nữa ngồi xuống rồi hỏi:



- Cô tên là gì?



Cô gái này nở nụ cười được huấn luyện chuyên nghiệp. Do nàng còn ngây ngô, nên cười kiểu quyến rũ không được thành công cho lắm:



- Ta tên là Trang Điệp, công tử tên là gì?



- Trang Điệp?



Phương Giải lập tức nghĩ tới Trang Chu mộng điệp. Nhưng thế giới này đâu có chuyện xưa đó.



- Ta họ Phương.



Phương Giải mỉm cười trả lời.



- Phương công tử.



Trang Điệp gọi một tiếng, nhu thuận nâng chén rượu đưa tới môi của Phương Giải. Dường như nàng có chút do dự, cuối cùng dùng hết dũng khí ngồi lên đùi Phương Giải. Đây là điều mà nàng học được trong mấy năm qua. Tuy còn chưa được thực tế, nhưng nàng biết cách lấy lòng nam nhân như thế nào.



Cơ thể của Phương Giải hơi cứng lại, nhưng không ngăn cản Trang Điệp ngồi xuống. Dù sao hôm nay hắn đóng vai một khách làng chơi. Cho nên hắn uống hết chén rượu mà Trang Điệp đưa tới môi. Ngửi mùi thơm trên người thiếu nữ, trong lòng có chút rục rịch. Nếu đổi thành hoàn cảnh khác, có lẽ Phương Giải sẽ bừa bãi hơn. Nhưng ở một nơi như thanh lâu, hắn khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Dù sao tư duy kiếp trước, khiến trong lòng hắn có cảm giác xấu hổ như là đi ăn trộm.
Hắn vốn định dùng khói mê làm người trong phòng ngất đi. Nhưng giờ hắn thay đổi chủ ý. Hắn lục lọi trong người, lấy ra một cái lọ sứ đựng thuốc mê rồi ném ở góc sáng. Cạch một tiếng, người trong phòng hơi sửng sốt, lập tức mở cửa lao ra ngoài. Môt thân ảnh cầm theo đao lao thẳng tới chỗ phát ra âm thanh.



Người nọ vừa đi ra, Phương Giải lập tức âm thầm nhảy vào phòng. Người nọ đi lòng vòng trong sân, rất nhanh phát hiện ra lọ đựng thuốc mê. Y nhặt cái lọ lên nhìn nhìn, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:



- Đúng là tiểu tặc không sợ chết mới dám tới nơi này. Thân thủ không tồi lắm. Tới gần phòng ta mà không bị ta phát hiện.



Khói mê này chỉ có tiểu tặc thấp kém mới dùng. Cao thủ thành danh ai lại dùng nó. Nhưng Phương Giải không thấy vậy, cái gì dùng tốt thì cứ dùng.



Người nọ đi một vòng quanh sân, lại nhảy lên đầu tường nhìn nhì. Xác định không có ai mới cầm theo hoành đao, từ cửa sổ nhảy lại trong phòng, đóng kín cửa sổ lại. Vừa vào liền nhìn thấy một người mặc áo đen híp mắt nhìn mình. Y giật mình kinh hãi, theo bản năng vung đao chém tới.



Một đao kia mang theo khí thế hùng hồn, nhưng còn chưa kịp chém xuống, người mặc áo đen đã tung một quyền vào bụng của y. Một quyền này có sức mạnh vượt quá tưởng tượng. Người kia cong người xuống, còn chưa kịp la lên, đã bị người mặc áo đen bịp miệng lại. Người mặc áo đen lại đánh một cái vào gáy của y. Người nọ lập tức nằm vật xuống.



Phương Giải lấy một sợi dây thừng bằng gân trâu trong túi da, trói chặt nam tử này lại. Sau khi trói chắc chắn và bịt miệng y lại, mới cẩn thận kiểm tra căn phòng này. Người này trông coi căn phòng cẩn thận như vậy, hiển nhiên là có thứ gì đó khiến cho y khẩn trương bất an.



Phương Giải lục lọi một lúc, không phát hiện được gì. Mà không thể ở lại nơi này lâu. Hắn lo lắng chẳng may đồng bọn của người này quay lại, vậy thì mình sẽ rất khó thoát thân. Thời cơ tốt nhất là chỉ có một mình y ở đây, lấy được đồ vật phải nhanh chóng rời đi.



Phương Giải khiêng nam tử kia lên vai, ngọn nến cứ để vậy, giẫm lên dấu chân mà vừa nãy y lưu lại trên cửa sổ rồi nhanh chóng rời đi.



Hắn chạy như bay qua hai ngõ nhỏ, cẩn thận tránh né quan quân tuần tra, rồi đặt người này xuống một gốc cây hòe, lập tức rời đi. Cùng lúc hắn rời đi, Trầm Khuynh Phiến đợi ở trên cây hòe đã nửa canh giờ nhẹ nhàng nhảy xuống. Mang theo nam tử nhanh chóng biến mất trong màn đêm.



Phương Giải theo đường cũ trở về Tân Nguyệt Lâu, lúc đi qua cái sân kia, người ở trong phòng vẫn còn đang quần chiến. Phương Giải thầm nói trong lòng một câu, dai sức thật, sau đó lại chui vào Thính Vũ Hiên từ cửa sổ.



Nhanh chóng thay lại quần áo, Phương Giải ngồi ở một bên giường nhìn Trang Điệp chỉ mặc cái yếm vẫn đang ngủ say.



Hắn đau đầu nghĩ…làm hay không làm?