Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 2311 : Rung cây dọa khỉ

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Phương Giải quay trở lại viện tử nơi hắn bắt được Vương Duy. Lúc này trời đã tối, hắn đang âm thầm quan sát thì phát hiện bóng dáng của Tần Lục Thất – quản sự phủ Di Thân Vương. Phương Giải ẩn mình trên một cái cây ven đường không dám tùy tiện lộ diện, bởi vì hắn không xác định được Tần Lục Thất có phải là người tu vi cao thâm hay không.



Từ lúc Phương Giải bắt trói Vương Duy, thời gian vào khoảng một canh giờ rưỡi. Nhanh như vậy là Tần Lục Thất đã xuất hiện ở đây, viện tử này rõ ràng có một số thứ tuyệt đối không thể bị người khác biết. Phương Giải không khỏi tự cảm thấy mình may mắn, thời điểm bắt trói Vương Duy trong viện tử không còn người nào khác.



Đợi một mạch đến lúc Tần Lục Thất rời đi, Phương Giải mới cẩn thận từ trên cây trượt xuống nhanh chóng trở về. Tấn Lục Thất lưu lại nhân thủ trong viện tử, Phương Giải vốn định quan sát một lúc xem họ có chuyển thứ gì ra khỏi viện tử hay không. Nhưng trời đã gần sáng, nếu còn tiếp tục dừng lại rất dễ bị người khác phát hiện.



Trở lại cửa hàng, vết máu và thi thể đã được Trầm Khuynh Phiến xử lý. Phương Giải không hỏi nàng đem thi thể Vương Duy ném đi đâu, hắn tin tưởng khả năng làm việc kín đáo của Trầm Khuynh Phiến.



- Không có tiến triển nào cả.



Phương Giải thay y phục dạ hành, dùng nước lạnh rửa mặt sau đó nói với Trầm Khuynh Phiến:



- Ngoại trừ trong phủ Đại tướng quân La Diệu có nuôi vu sư, những chuyện khác một chút cũng không hỏi được. Vương Duy xem ra thực sự không biết trong viện tử đó giấu cái gì, với thân phận của hắn cũng chỉ là nhân vật râu ria của phủ Di Thân Vương mà thôi. Nhưng từ đây có thể nhìn ra, đến người như vậy phủ Di Thân Vương cũng muốn lôi kéo, mấy năm nay dưới tay hắn rốt cuộc đã lôi kéo được bao nhiêu người, chỉ e là một con số đáng sợ.



Phương Giải lắc lắc:



- Vương Duy vừa chết ta liền lập tức vào cung, khó tránh khỏi bị hoài nghi. Hoàng đế muốn để Tô Bất Uy liên hệ với ta, tự nhiên sẽ có biện pháp, ta chờ ở đây là được.



Hắn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài nói:



- Ra ngoài ăn chút đồ rồi ta đến Diễn Võ Viện, nàng cứ nghỉ ngơi đi.



Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng, đợi Phương Giải thay xong viện phục hai người cùng nhau ra ngoài ăn sáng. Đôi vợ chồng bán canh mỳ cách cửa tiệm không xa sớm đã dọn hàng, họ với Phương Giải sớm đã thập phần thân thiết, đối với vị Phương đại nhân này, ấn tượng của hai vợ chồng lão bản đều rất tốt. Họ cảm thấy Phương đại nhân không hề có vẻ tự mãn của một quý nhân, đối với người khác khách khí chân thành, một chút cũng không giống người làm quan. Họ thích hậu sinh như vậy, nhất là Phương Giải còn là xuất thân hàn môn càng khiến họ cảm thấy thân thiết.



Cho nên lúc Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến ra ngoài, cả hai vợ chồng đều nhiệt tình chào hỏi. Hai người họ nhìn cặp bích nhân ấy, trong lòng cảm thấy đây mới thực sự là xứng đôi. Nam anh tuấn, nhã nhặn tiền đồ như gấm, nữ xinh đẹp dễ nhìn dáng người thuộc kiểu mềm mại như nước.



- Tiểu Phương đại nhân dậy sớm vậy!



Ông chủ vẫy vẫy tay:



- Vẫn như cũ chứ?


- Tu vi của ngươi quả thực không tầm thường, nhưng nếu một chút công lao cũng không có, Vương gia há có thể trọng dụng ngươi?



Tần Lục Thất đứng dậy, đi đến bên cạnh Phương Hận Thủy vỗ vỗ vai hắn nói:



- Người trẻ tuổi hiếu thắng là tốt, thông minh càng tốt. Nhưng phải biết tự lượng sức mình, như vậy mới là tốt nhất.



Nói xong câu này, Tần Lục Thất xoay người rời đi. Phương Hận Thủy nhìn bóng dáng Tần Lục Thất biến mất không thấy, giơ tay sờ sờ cổ mình, ánh mắt lạnh lẽo.



Tần Lục Thất trở lại phủ Di Thân Vương, lên lầu, đem những phân tích của Phương Hận Thủy nguyên văn kể lại với Dương Dận. Nhưng nằm ngoài dự liệu của Tần Lục Thất, Dương Dận dường như không hề cảm thấy kinh ngạc.



Tần Lục Thất kinh ngạc hỏi Vương gia dường như không hề để ý? Dương Dận mỉm cười ngoắc ngoắc tay nói:



- Đến đây, để ta đem chuyện đêm qua kể cho Tần quản sự nghe.



Tú bà của Tân Nguyệt Lâu từ phía sau đi ra, cúi đầu nói với Tần Lục Thất:



- Đêm qua Phương Giải hóa trang vào lâu tử, mặc dù đóng giả rất tinh tế, nhưng nô tỳ vẫn có thể nhận ra. Lúc hắn vào lâu tử cúi thấp đầu rõ ràng là sợ bị người khác nhìn thấy, vừa vào cửa liền chọn nhã gian, còn chọn một thanh quan nhân. Mãi đến hết giờ Sửu mới rời đi, bởi vì uống nhiều rượu cũng không phá được ngọc thân của thanh quan nhân. Nhưng trước giờ Sửu hắn thực sự không có rời đi, nô tỳ có thể xác nhận.



Tần Lục Thất có chút sửng sốt, sau đó bật cười:



- Nhà có kiều thê, nhưng vẫn không kìm được chạy đến lâu tử. Bây giờ thuộc hạ đã hiểu, tại sao Phương Giải với Trầm Khuynh Phiến lại giống như một đêm không ngủ.



Dương Dận cười cười nói:



- Thiếu niên phong lưu… Nếu đã như vậy, cô sẽ làm một cái thuận nước giong thuyền, lát nữa dùng kiệu gỗ đem Trang Điệp chở đến cửa hàng, cô muốn xem Trầm Khuynh Phiến có thực lực Cửu Phẩm kia, sẽ uống bình dấm chua này như thế nào.



- Rung cây dọa khỉ?



Tần Lục Thất tán thưởng:



- Vương gia diệu kế!