Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 237 : Nhìn trộm

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Phương Giải mặc dù đối với chuyện đạo nhân núi Võ Đang xuất hiện ở Trường An có chút nghi hoặc, nhưng Tạ Phù Diêu cũng không biết bọn Lưu Tuệ Chính rốt cục là đến làm gì, Phương Giải cũng không thể tra xét. Nhưng tối thiểu hắn biết mấy vị đạo nhân của núi Võ Đang đang sống ở đâu, cho nên sau khi trở về việc đầu tiên Phương Giải làm chính là để thư sinh Trần Hiếu Nho đến nhà trọ Thuận Đức quan sát.



Đến bản thân hắn cũng không biết, tại sao lại mẫn cảm với việc đạo nhân núi Võ Đáng đến thành Trường An như vậy. Trần Hiếu Nho là người Tô Bất Úy phái đến, chuyện Phương Giải giao phó hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Cởi bỏ y phục mới Phương Giải mua cho hắn, đổi sang một thân nho sam bẩn thỉu, Trần Hiếu Nho ngoe nguẩy bỏ đi.



Sáng sớm hôm nay, hắn nhận được tin tức của tiểu thái giám Mộc Tam, nghe nói lúc bệ hạ truyền gặp đám người Hoài Thu Công Ngu Mãn Lâu có nhắc đến Di Thân Vương. Thời gian này đây là lần đầu tiên bệ hạ thể hiện thái dộ bất mãn trước mặt triều thần. Phương Giải nhạy bén nhận ra điều gì trong đó, có lẽ… sự kiên nhẫn của hoàng đế đã bị tiêu trừ sạch sẽ rồi.



Cho nên hắn phải tăng tốc thu thập chứng cứ của Di Thân Vương và đám đồng đảng, mặc dù hắn không biết tại sao thái độ của hoàng đế lại đột nhiên thay đổi như vậy. Hắn đoán là có liên quan đến việc đại quân xuất chinh ngày mười hai tháng hai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ được rốt cục là có quan hệ gì.



Vừa nghĩ đến ngày đại quân xuất chinh, Phương Giải lại không thể không nghĩ đến đạo nhân núi Võ Đang. Đến kinh thành vào thời điểm này, chắc chắn là không thoát được quan hệ với chuyện kia?



Tạ Phù Diêu nói không sai, Lưu Tuệ Chính có cùng bối phận với Hạc Lệ đạo nhân. Đây còn là vì Tiêu chân nhân được hoàng đế phong làm Đại Tùy đạo tông lãnh tụ, bằng không luận bối phận Tiêu chân nhân vẫn tính là vãn bối của Trương chân nhân. Núi Võ Đang phái một người có phân lượng như thế này đến, là nhằm vào ai?



Phương Giải mới ngồi xuống được một lúc, tiểu cô nương Trang Điệp liền cực kì lanh lợi bưng nước rửa chân lên, ấm nóng, vừa đủ ngâm chân. Phương Giải mỉm cười với nàng, tranh thủ lúc nàng cúi xuống cởi giày cho mình, giơ tay sờ lên cái eo nhỏ xíu nhẵn bóng của Trang Điệp.



Trang Điệp mặt mũi đỏ bừng, tránh sang một bên.



Nàng ngồi xổm trên mặt đất, vừa chà chân cho Phương Giải vừa hỏi:



- Công tử hôm nay có mệt không?



Phương Giải cười lắc đầu nói:



- Sao mệt được, cũng không phải xuống ruộng làm việc, Diễn Võ Viện không có việc nặng nhọc, nhưng rất lại nhàm chán.



Trang Điệp kinh ngạc nói:



- Diễn Võ Viện phải rất bận rộn mới đúng chứ? Thứ phải học rất nhiều, binh pháp này, chiến trận này, võ nghệ này, kỵ thuật này, nhưng thứ ấy đều rất chiếm thời gian cũng rất mệt mỏi. Công tử nói không mệt, hẳn là vì thân thể người rắn chắc.



- Làm sao cô biết thân thể ta rắn chắc?



Phương Giải cười hì hì, dùng ngón tay nâng cằm Trang Điệp bỡn cợt một câu. Trang Điệp đỏ mặt tránh né, trầm mặc một lúc hỏi:



- Công tử rất thân với Di Thân Vương sao?



Phương Giải hỏi:



- Vì sao lại hỏi vậy?



Trang Điệp nói:




- Cho nên mới phải suy nghĩ nên làm thế nào, ta không hi vọng Ngô Nhất Đạo chết, cũng không hi vọng chặt đứt đường đi của mình. Đây là sự kiện rất khó lưỡng toàn… Nếu trước khi đám người đó động thủ ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đi làm điều ngớ ngẩn.



- Huynh và ta, cộng thêm người bên cạnh Ngô Nhất Đạo, bảo vệ hắn sống rời khỏi thành Trường An, có lẽ không thành vấn đề.



Phương Giải thở dài nói:



- Chỉ cần hoàng đế không nhúng tay vào.



- Huynh vì sao cảm thấy hoàng đế sẽ không nhúng tay?



- Bởi vì hắn muốn là Hóa Thông Thiên Hạ, chứ không phải cái đầu của Ngô Nhất Đạo. Triều thần làm loạn, Ngô Nhất Đạo bỏ chạy, hoàng đế có thể bớt được không ít chuyện… Hơn nữa, ai biết hắn có phải cố ý chờ đợi, xem có bao nhiêu thằng hề nhảy ra? Ta cho đến bây giờ, người không thể đoán thấu tâm tư chính là hoàng đế ngồi trên long ỷ… Người khác nghĩ chuyện, có thể nghĩ đến ba ngày sau đã là không dễ. Nhưng hoàng đế nghĩ chuyện, đều có thể nghĩ đến mấy năm, thậm chí mười mấy năm sau.



Nghĩ đến đây, Phương Giải bỗng nhiên sửng sốt.



- Hiện tại Đại Tùy quốc phú dân cường, cùng không phải không chống chịu nổi chiến tranh vài năm… Hoàng đế không cần vội thu Hóa Thông Thiên Hạ mới đúng? Hắn quyết đoán như vậy, không hẳn chỉ muốn nhắm vào trận chiến Mông Nguyên. Nếu cùng Mông Nguyên đánh đến thiên trường địa cửu, có thể mười năm hai mươi năm sau, quốc lực Đại Tùy mới dần suy bại… Mà lúc đó, hoàng đế đã già. Đem Hóa Thông Thiên Hạ giao cho tân hoàng đế không tốt sao?



- Tốt!



Phương Giải tự mình trả lời:



- Khẳng định tốt hơn bây giờ!



Trầm Khuynh Phiến không kìm được hỏi:



- Huynh có phải đã nghĩ thông điều gì?



- Ừm!



Phương Giải không kìm được bật cười:



- Ngô Nhất Đạo khẳng định cũng đã nghĩ đến điểm này! Ban đầu ra cho rằng hắn chỉ là vì trong tay nắm giữ nhược điểm của đám triều thần nên mới thản nhiên như vậy. Bây giờ mới hiểu trong tay hắn còn một con bài chính là thái tử nhỏ tuổi! Vậy hoàng đế tại sao lại muốn biểu hiện có hứng thú với Hóa Thông Thiên Hạ, khiến cho các đại thần đều phải bất an?



- Bởi vì hoàng đế muốn giết người.



Phương Giải cười lạnh nói:



- Đáng tiếc, đợi đến lúc các đại nhân đó tỉnh ngộ thì đã muộn rồi. Những người này… phân nửa là thân cận của Di Thân Vương! Xét cho cùng, mục tiêu của hoàng đế là loại bỏ những đồng đảng của Di Thân Vương. Chẳng trách Ngô Nhất Đạo chắc chắn như vậy… Hắn căn bản đang cùng hoàng đế liên thủ diễn một vở kích. Người như đương kim hoàng đế, sao có thể để triều thần kết bè kết cánh?