Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 238 : Cầu phú quý trong nguy hiểm

Ngày đăng: 09:11 19/04/20


Phủ Di Thân Vương



Trên lầu thuyền



Di Thân Vương đứng ở trên mạn thuyền, hai tay thả lỏng, mắt hướng về phía Hoàng cung. Hai ngày hôm nay có một vài tin tức không tốt cho nên tâm trạng của y có chút buồn phiền, bởi vì chuyện Hàng Thông Thiên Hạ mà trong triều đình mà không ít đại thần đã đến đây nhờ cậy y. Những người này đều là người ủng hộ y, lúc đầu vì muốn lôi kéo những người này, một trong những thủ đoạn mà y sử dụng đó là cho bọn họ nhập cổ phần Hàng Thông Thiên Hạ. Bây giờ Hàng Thông Thiên Hạ lại xảy ra vấn đề, nếu như y khoanh tay đứng nhìn thì nhất định sẽ mất đi không ít sự ủng hộ.



Nhưng Hàng Thông Thiên Hạ này chính là một trong những thủ đoạn sạch sẽ nhất của hắn, bởi y biết cửa hàng cũng không thể tin tưởng tuyệt đối được, chỉ trông chờ vào một cửa hàng mà có thể che giấu được bí mật của y thì đúng là một chuyện lạ trên đời, hơn nữa nếu đem bí mật này để cho một cửa hàng nắm giữ thì đúng là ngu ngốc, chuyện mà y âm thầm trù tính nếu như bị liên lụy bởi những chuyện buôn bán nhỏ lẻ kia thì đúng là mất nhiều hơn được.



Cho nên Di Thân Vương khá khâm phục con người Ngô Nhất Đạo, bởi y đã có gan nhận ngân lượng của những vị đại quan trong triều đình làm cổ phần. Dẫu vẫn biết những mệnh quan triều đình kia là con dao hai lưỡi, vì chỉ cần có sự hiện diện của họ thì việc làm ăn của Hàng Thông Thiên Hạ tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, đi đến đâu cũng không sợ có người gây khó dễ, nhưng một khi xảy ra chuyện thì những vị đại nhân kia có thể sẵn sàng giết người bịt đầu mối.



Ngô Nhất Đạo là một người thông minh, lúc trước dám nhận ngân lượng của những vị đại quan này thì nhất định y phải có chỗ chống lưng vững chắc. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Di Thân Vương đến giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện, y vốn là muốn chờ xem con át chủ bài của Ngô Nhất Đạo rốt cuộc là cái gì.



Nhưng hôm qua, một vài vị triều thần đến đây cầu xin khiến trong lòng y có chút không thoải mái.



Tần Lục Thất cung kính đứng bên cạnh Di Thân Vương, thuật lại y nguyên kết quả cuộc thương lượng giữa những vị đại nhân kia. Đợi y nói xong, Di Thân Vương ừ một tiếng rồi nói:



- Lẽ nào những tên ngốc đó lại có thể làm ra được một chuyện thông minh như vậy, đây không phải là hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ. Nếu như Ngô Nhất Đạo muốn cá chết lưới rách thì sẽ đem những sổ sách này giao lên Hoàng Đế…Hiện tại, triều đình cũng đã xảy ra tranh cãi, cho nên Ngô Nhất Đạo mới không làm như vậy, cái chính là y đang đợi những kẻ ngu đần kia nghĩ thông sự tình trong đó.



- Ngô Nhất Đạo không muốn mất đi Hàng Thông Thiên Hạ, những tên ngu đần kia không muốn mất đi quan vị của bản thân, đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề, không còn nghi ngờ gì nữa khi Ngô Nhất Đạo đã nắm chắc điều này.



Tần Lục Thất cúi đầu nói:



- Vương Gia nói không sai, Ngô Nhất Đạo muốn bảo vệ sản nghiệp của bản thân, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để áp chế những vị đại nhân đứng về phía y. văn võ cả triều nếu như có một nửa trong đó phản đối chuyện Hoàng Đế thu hồi Hàng Thông Thiên Hạ, thì Hoàng Đế cũng không dám có ý kiến khác.



Di Thân Vương cười lạnh đáp lại:



- Điểm mà Ngô Nhất Đạo không hiểu rõ nhất chính là Hoàng Đế là một người khó có thể bị ý kiến của người khác làm ảnh hưởng. Muốn đối đầu với Hoàng Đế? Đúng là quá ấu trĩ! Ta hiểu rất rõ Tứ Ca, nhìn bề ngoài thì huynh ấy chính là một vị Hoàng Đế độ lượng, nhân từ nhưng tâm địa thì nguội lạnh, khô cứng như sỏi đá vậy. Việc mà huynh ấy muốn làm, thì không ai có thể ngăn cản được.



- Ý của Vương Gia là sẽ bỏ qua cho những vị triều thần này?



Tần Lục Thất cẩn thận hỏi lại.



- Không được à?



Di Thân Vương thở dài và nói:



- Hiện tại thì ta vẫn chưa muốn dùng đến những tên ngu đần đó, nếu như cứu bọn chúng thì chuyện tiếp theo của ta sẽ bị ảnh hưởng. Đại quân xuất chinh mới chỉ là bắt đầu, con đường phía trước sẽ ngày càng khó đi hơn, những tên ngu đần đó mặc dù không có tác dụng lớn lắm nhưng lợi dụng chúng có thể khiến Hoàng Đế phát điên lên…. Ngươi hãy đi gặp Ngô Nhất Đạo một lần nữa, nếu như y chịu giao nộp Hàng Thông Thiên Hạ thì ta đảm bảo rằng y sẽ bình an rời khỏi Trường An.



- Thuộc hạ đã hiểu!



Tần Lục Thất nghĩ ngợi một lúc rồi mới lên tiếng:



- Nhưng thái độ của Ngô Nhất Đạo có vẻ rất kiên định.



- Dù là ai thì cũng có chút không nỡ…



Di Thân Vương khẽ cười và nói:




- Nói đi, hôm nay ngươi đến đây chắc chắn là không phải nói những chuyện này. Nếu như không phải là ngươi có những vấn đề không giải được thì nhất định sẽ không chạy đến chỗ ta, đừng nghĩ rằng ta đây sẽ tin những gì mà ngươi nói trước đó, cái gì mà đến nhặt xác ta, ngươi không nghĩa khí như vậy đâu.



Phương Giải vui vẻ khen lại:



- Hầu gia đúng là quá hiểu con người ta rồi… ta muốn hỏi…đạo nhân của núi Võ Đang đột nhiên đến Đế Đô, không phải là đã xảy ra chuyện đại sự gì chứ?



Ngô Nhất Đạo biến sắc:



- Tại sao ngươi biết được chuyện này?



Phương Giải vung vung tay và nói:



- Trùng hợp!



Ngô Nhất Đạo im lặng một lúc rồi trinh trọng trả lời:



- Đừng để ý, đừng quan tâm… Phương Giải, ta buộc phải nói cho ngươi biết, chuyện của ta nếu như ngươi dính vào thì cửu tử nhất sinh. Chuyện người của núi Võ Đang đến Đế Đô, ngươi mà nhúng tay vào, thập tử vô sinh.



Phương Giải nhíu mày:



- Hầu gia rốt cuộc đã biết được những gì?



Ngô Nhất Đạo khoát khoát tay áo:



- Ngươi đi đi, nhớ kỹ những điều ta dặn là được, còn nữa… Từ nay trở đi ngươi còn dám bước chân vào của phủ Tán Kim Hậu của ta nữa, ta sẽ thiến ngươi. Ngoan ngoãn làm tốt vai trò học trò của Diễn Võ Viên, quy củ làm tốt vai trò ông chủ nữa, mười năm sau mới là sân khấu của ngươi, còn sớm như vậy mà ngươi đã dùng sức để trèo, sớm muộn gì cũng bị ngã chết đó.



Phương Giải im lặng một lúc rồi nghiêm túc hỏi lại:



- Vậy ngài nói xem, với độ cao bây giờ nếu ta ngã xuống có chết hay không?



Ngô Nhất Đạo gật đầu nói:



- Chết!



Phương Giải cười cười, thản nhiên nói:



- Thế thì ta còn sợ gì nữa? Bây giờ ngã xuống là chết, trèo lên cao chút nữa, ngã xuống cũng chết, chỉ là thân thể có chút nát bét hơn thôi… nhưng chết rồi thì còn ai đi để ý đến chuyện này nữa. Nếu như nhất định là ngã chết vậy thì ta sẽ ngã một cách hoành tráng, nhưng ngộ nhỡ ta không bị ngã thì sao?



Hắn vừa bước ra ngoài vừa cười ha ha:



- Ta chẳng phải là đã kiếm được quá nhiều rồi hay sao?



Ngô Nhất Đạo lặng người đi, thất thần nhìn theo cái bóng của Phương Giải, đến khi cái bóng của vị thiếu niên kia khuất hẳn, y đột nhiên phá lên cười:



- Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ tin ngươi là kẻ thẳng tiến không lùi bước ư? Nhất định tiểu tử nhà ngươi đã nghĩ thông chuyện gì rồi… thú vị thật!