Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 303 : Tân chưởng giáo
Ngày đăng: 09:13 19/04/20
Đã nửa đêm nhưng Đông Noãn Các vẫn sáng đèn. La Úy Nhiên đi tơi cửa thì có chút do dự, không biết nên đi vào hay không. Mấy ngày này Hoàng Đế chỉ ngủ được khoảng một canh giờ. Tóc thì càng ngày càng bạc. Nếp nhăn cũng xuất hiện nhiều hơn trên trán. Khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Liên tiếp xảy ra chuyện, khẳng đinh khiến trong lòng Hoàng Đế rất tức giận và buồn rầu. Chiến sự Tây Bắc tưởng như thuận lợi lại đột nhiên bị bại. Bảy mươi vạn đại quân tan thành mây khói. Húc Quận Vương Dương Khai và Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật sống chết không rõ. Ba đạo Tây Bắc từ đó không còn nghe theo Hoàng mệnh nữa. Thậm chí phản quân còn giương cơ lên muốn đánh vào trung tâm Trung Nguyên. Phía sau lưng phản quân còn có vài chục vạn tinh kỵ Mông Nguyên đang chờ phát động.
Vụ án mưu nghịch của Di Thân Vương tuy đã bị vị Hoàng Đế hùng tài đại lược này áp chế trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nó vẫn ảnh hưởng rất lớn tới triều đình. Nếu việc ở Tây Bắc chẳng khác nào khoét một miếng thịt lớn trên người Đại Tùy. Thì nội loạn ở kinh thành chính là chọc một dao vào cái cơ thể đó.
Hai vết thương này, không phải một chốc là có thể chữa lành được.
Hiện tại Hoàng Đế vẫn đang suy nghĩ tới việc đích thân ra chiến trận. Ngày nào quan viên của Hình Bộ, Binh Bộ cũng đi ra đi vào Trần Cáp. La Úy Nhiên biết, tuy rằng theo con số từ Hình Bộ, đủ để mở một cuộc tây chinh lần thứ hai. Nhưng một khi chiến sự vượt quá nửa năm, quốc khố chắc chắn sẽ bị đào sạch.
Còn có, triệu tập đại quân từ nơi nào?
Lần đầu tây chinh, bảy mươi vạn đại quân, cơ hồ đã điều động hết binh mã có thể điều động. Nếu còn muốn điều binh, ngoại trừ dùng những chiến binh trấn thủ bốn phương ra, còn phải điều rất nhiều quận binh. Nhưng những quận binh này, luận về sức chiến đấu, kém xa so với chiến binh.
Mọi việc đều không suôn sẻ, Hoàng Đế không có nhiều nếp nhăn mới là lạ.
La Úy Nhiên đứng ở ngoài do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đi vào Đông Noãn Các.
Hoàng Đế chưa ngủ. Tô Bất Úy một mực đứng đằng sau tất nhiên cũng chưa ngủ. Trải qua vất vả cùng Hoàng Đế, vẻ mặt của lão thái giám này ít nhiều cũng có chút mệt mỏi. Nghe thấy tiểu thái giám thông báo Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên cầu kiến, Hoàng Đế thoáng chần chờ, mới gật đầu nói:
- Vào đi.
La Úy Nhiên đi vào, cẩn thận hành đại lễ.
Hoàng Đế khoát tay nói:
- Đã muộn thế này còn tới, có chuyện gì gấp à?
La Úy Nhiên cúi đầu nói:
- Cũng không phải là chuyện gì quá gấp gáp. Chỉ có điều ban ngày bệ hạ triệu kiến các vị đại nhân của các bộ, nên thần không dám tới quấy rầy.
- Nói đi.
Hoàng Đế nhìn y, thản nhiên nói.
- Chỉ là trong lòng thần…quá mức sợ hãi, nên mới tới tìm bệ hạ.
Phương Giải không nhịn được nói.
Đối phương đung đưa cái cơ thể to mộng đi tới, vừa đi vừa trừng mắt nhìn Phương Giải:
- Sáng sớm ngươi không đi vệ sinh nên phân chui ra từ miệng phải không? Thúi quá, thúi quá.
Phương Giải hà hơi vào mặt y:
- Tới đây, cho ngươi ngửi chút không khí mới mẻ.
Mập mạp này tất nhiên là Hạng Thanh Ngưu. Y kéo trang phục trên người Phương Giải, thở dài nói:
- Thay đổi quần áo cái nhìn khác hẳn. Từ xa nhìn ta tưởng là vị vương tôn công tử nhà ai đó.
- Lời này con mẹ nói đầy mùi dấm chua.
Phương Giải đá vào cái mông của mập mạp một cái:
- Phải rời kinh rồi à?
Mập mạp Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Phải đi rồi, hôm nay tới là để chào từ biệt bệ hạ….Đám đồ tử đồ tôn ở núi Thanh Nhạc kia còn đang đợi ta trở về. Một đám đáng thương như con ngóng mẹ vậy. Phần lớn bọn họ còn chưa biết mấy chuyện ngu ngốc của sư huynh. Cho nên bọn họ vô tội.
Phương Giải vỗ vai y, nói:
- Không sao đâu. Về sau đạo sĩ núi Thanh Nhạc lấy ngươi làm trung tâm, nhất định sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng. Ta rất tin tưởng vào năng lực của ngươi…Tuy nhiên nghĩ lại, một tên mập mạp dẫn theo tập thể mấy trăm đạo sĩ xuống núi xem bói cho dân chúng để kiếm cơm, cảnh tượng sao mà xúc động…
- Biến đi!
Mập mạp thở dài, nhìn lên trời, lẩm bẩm nói:
- Rất nhiều năm trước, sư phụ nói rằng sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành chưởng giáo của Nhất Khí Quan. Hơn nữa Nhất Khí Quan ở trong tay ta mới chân chính trở thành lãnh tụ giang hồ….Lúc đầu ta tin tưởng không hề nghin ngờ. Ta nghĩ sư phụ sở dĩ nói như vậy, là vì Tiêu Nhất Cửu khẳng định không sống lâu hơn ta. Dù sao huynh ấy lớn hơn ta mấy chục tuổi. Đợi khi Tiêu Nhất Cửu chết già, tất nhiên ta sẽ tiếp nhận chức vụ chưởng giáo của Nhất Khí Quan rồi.
- Ai ngờ…nó lại thành như vậy.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, một sự bi thường nồng đậm lướt qua đôi mắt.