Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 304 : Đi về phía nam

Ngày đăng: 09:13 19/04/20


Phương Giải mặc một bộ lễ phục Nhất Đẳng Hương Tử trang nghiêm ngồi xổm bên đường ở ngoài cung Thái Cực. Hắn rút một cái túi da từ trong bộ lễ phục rườm rà nặng nề này, lấy cái tẩu, nhét lá thuốc thượng hạng từ Giang Nam vào. Trước cung Thái Cực còn chưa sáng, thì có một tia sáng đã xuất hiện, mờ mờ ảo ảo.



Phương Giải không phải là người nghiện thuốc lá. Nhưng hắn luôn cảm thấy thân thiết khi cầm cái tẩu này để hút.



Thổi ra một chùm khói, hắn nhìn Hạng Thanh Ngưu vất vả ngồi xuống bên cạnh mình:



- Ngươi tính toán sau khi trở về thì làm thế nào? Tuy bệ hạ sẽ không thông cáo việc Tiêu chân nhân trợ giúp Di Thân Vương mưu nghịch với thiện hạ, nhưng núi Thanh Nhạc của ngươi chắc sẽ phải trải qua những ngày khó khăn. Nếu ta đoán không sai, vị trí lãnh tụ Đạo tông sẽ được bệ hạ chuyển dần sang núi Võ Đang.



- Còn có thể làm được gì chứ.



Hạng Thanh Ngưu thực sự không ngồi xổm được, liền đặt mông xuống đất:



- Sau khi trở về, núi Thanh Nhạc của bọn ta sẽ phải cúp đuôi làm người. Con mẹ nó chứ, sư phụ nói rằng tương lai ta sẽ gánh vác núi Thanh Nhạc. Ai ngờ lại gánh vác trong tình cảnh như thế này. Hiện giờ sư huynh bị nhốt trong mật lao của Đại Nội Thị Vệ Xử. Bốn xử điệt của ta tới Trường An thì đã chết một, tàn một. Hai người khác vốn định ở ngoài thành Trường An tiếp ứng, kết quả là bị bệ hạ phái cao thủ bao vây. Nghe nói sư huynh bị bắt, hai vị sư điệt kia, một người tự sát, một người đầu hàng…



Hạng Thanh Ngưu thở dài:



- Tứ đại thần quan của núi Thanh Nhạc đã chết hai người, hai người bị bắt kia chắc cũng khó thoát khỏi số phận. HIện tại núi Thanh Nhạc chỉ còn lại một đám tiểu đạo sĩ không biết xảy ra chuyện gì. Với tu vị của ta, muốn duy trì sự tôn nghiêm của núi Thanh Nhạc thực như người si nói mộng!



- Ủa, ngươi nhận ra thực lực của mình từ khi nào vậy?



Phương Giải cười cười nói:



- Kỳ thực ngươi cũng không cần phải lo lắng như vậy. Nếu bệ hạ không chiêu cáo thiên hạ việc mưu nghịch của núi Thanh Nhạc, thì ngươi cũng liền giả bộ nhưng chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không có gì bất ngờ, thì ý chỉ chiêu cáo thiên hạ sẽ nói rằng chưởng giáo núi Thanh Nhạc Tiêu chân nhân cùng tứ đại đệ tử đã liều chết đấu với phản nghịch rồi hy sinh vì nước. Như vậy sẽ không có kẻ nào dám tới cửa khiêu khích.



- Chỉ mong là vậy.



Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng, nhìn bầu trời vẫn còn tối đen:



- Tới giờ ta vẫn chưa hiểu, mục đích của sư huynh là gì.



- Vậy thì đừng suy nghĩ nữa.



Phương Giải vỗ vai y, nói:



- Chỉ cần chiêu bài núi Thanh Nhạc còn chưa rơi xuống, vậy thì không cần phải lo lắng. Không phải sư phụ ngươi đã nói ngươi là đệ tử tốt nhất của ông ấy sao. Nếu ngươi dốc lòng tu hành, qua mười năm, hai mươi năm, chắc sẽ đạt tới cảnh giới của sư huynh ngươi.



- Cảnh giới như vậy có hữu dụng không?




- Cũng không có gì phân phó cho ngươi. Tuy ngươi còn trẻ nhưng trẫm tin vào năng lực của ngươi. Lần đi Tây Nam này, chỉ cần tận tâm tận lực làm việc là tốt rồi. Chớ phụ sự tin tưởng của trẫm với ngươi.



- Thần nhất định sẽ không làm nhục sứ mạng.



Phương Giải nói.



Hoàng Đế ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, lẩm bẩm:



- Sắp tới giờ vào triều rồi….ngươi đi đi. Trẫm nghe nói Hoài lão muốn đồng hành với ngươi. Ông ấy là nguyên lão tam triều, nên có rất nhiều kinh nghiệm. Dọc theo đường đi ngươi cứ việc thỉnh giáo ông ấy.



- Thần hiểu, thần cáo lui.



Phương Giải cúi người nói.



Hoàng Đế khoát tay áo, có chút mệt mỏi nói:



- Đi thôi.



Sau khi nói xong vài lời ngắn ngủi, Phương Giải lui ra Đông Noãn Các. Không biết vì sao, lần này trông thấy Hoàng Đế, trong lòng Phương Giải đầy cảm giác thê lương. Hắn cảm thấy Hoàng Đế đang ngày càng già đi với một tốc độ nhanh chóng.



Lúc rời khỏi cung Thái Cực, Phương Giải không nhịn được quay đầu nhìn một cái.



Dưới sánh sáng nhạt của sáng sớm, cung điện nguy nga xuất hiện trong tầm mắt của hắn.



Xa xa truyền tới tiếng chiêng kêu, đã tới giờ mở cửa thành. Phương Giải lên xe ngựa, vén rèm lên nhìn người đi đường thưa thớt, ngửi không khí sáng sớm của thành Trường An. Một cảm giác không nỡ xuất hiện trong lòng hắn, rất nhanh lan tới toàn thân.



Xe ngựa lăn quá gạch đá, hơi sóc nảy đi về phía trước.



Ở đầu phố đông số hai mươi ba, Phương Giải hội hợp với người của mình. Mấy cỗ xe ngựa mang theo khâm sai và các hộ vệ chậm rãi ra khỏi cửa thành.



Cưỡi ngựa đi trước là hơn mười đại nội thị vệ mặc phi ngư bào đỏ chót mở đường. Phía sau là hai cỗ xe ngựa chở quan viên Lễ Bộ. Sau đó là xe ngựa của Trầm Khuynh Phiến. Cỗ xe ngựa thứ tư chở Trần Hanh và Trần Cáp. Cỗ xe ngựa thứ năm chở Phương Giải, đánh xe là Nhiếp Tiểu Cúc. Hắc tiểu tử Yến Cuồng và thư sinh Trần Hiếu Nho thì cưỡi ngựa đi ở hai bên. Phía sau cùng cũng là phi ngư bào. Do Mộc Tiểu Yêu mặc trang phục Thiên hộ dẫn người bảo vệ xe ngựa của Phương Giải.



Mà ở phía sau đội ngũ khâm sai, là một đội binh lính mặc chiến giáp của Tả Tiền Vệ. Số lượng những binh lính này tuy không nhiều, chỉ có hai mươi mấy kỵ binh, nhưng thoạt nhìn vẫn có khí thế của thiên quân vạn mã. Nếu cẩn thận nhìn, có thể thấy được đó là binh lính tinh nhuệ trải qua hàng trăm trận chiến.



Cầm đầu những người này chính là Tả Tiền Vệ Tứ Phẩm Lang Tướng Diệp Cận Nam. Y cũng đổi lại giáp trụ tướng quân. Mà phía sau đội ngũ của y cũng có một cỗ xe ngựa. Nam tử ngồi trong xe ngựa đó vén rèm lên, ló đầu nhìn đội ngũ phía trước. Trong mắt đầy thù hận và oán độc.