Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 306 : Rốt cuộc ngươi là ai
Ngày đăng: 09:13 19/04/20
- Sao…sao ngươi lại ở chỗ này!
Lúc này vẻ mặt của Lục Âu như nhìn thấy ác quỷ. Lúc y nhìn thấy người tới không ngờ lại là Phương Giải, sự tuyệt vọng và sợ hãi lan toản khắp người y. Những gì trong mộng đẹp cũng không sót lại chút gì. Y muốn đứng dậy, thì phát hiện hai chân của mình như nhũn ra.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, Lục Âu sợ hãi tới như vậy. Ký ức Phương Giải đập nát tay trái của y vẫn còn mọc rễ trong đầu y. Rất nhiều đêm y bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng đó. Trong ác mộng là đầy hình ảnh máu tanh.
Trước đó y chỉ ức hiếp người khác, chứ chưa từng bị ai ức hiếp qua.
Cho nên Phương Giải tạo cho Lục Âu một ấn tượng rất sâu. Vừa nhìn thấy nụ cười ác nghiệt mà xa lạ của Phương Giải, Lục Âu cơ hồ hít thở không thông.
- Không phải ngươi đang uống rượu với Quận Thủ sao…ngươi tới nơi này làm gì?
Lục Âu chống tay lui về phía sau, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
- Mấy câu hỏi này thật ngu ngốc…
Phương Giải đeo cung ra đằng sau. Năm mũi tên liên tiếp giết năm lão binh tinh nhuệ. Xạ thuật tinh tế như vậy, là nhờ hắn không ngừng khổ luyện. Phải biết rằng lúc ở cuộc thi Diễn Vũ Viện, xạ thật của Phương Giải đã khiến cho người ta rung động rồi. Lúc đầu ở Phan Cố, theo quân Tùy giết mã tặc, Phương Giải cơ hồ chưa từng giao thủ chính diện với mã tặc. Mà thường là núp ở trong bóng tối, dựa vào tiễn pháp chuẩn xác giúp đỡ đồng đội giết địch. Đương nhiên, lúc đó Phương Giải không thể không núp trong bóng tối. Bởi vì thực của hắn còn yếu.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục Âu, hắn cảm thấy mình như là người hành quyết.
- Nếu ta đoán không sai, ngươi có ý định trở về Ung Châu tìm chủ tử của ngươi tố khố phải không?
- Không…không phải!
Lục Âu lắp bắp trả lời:
- Ta chỉ là muốn về nhà sớm để tĩnh dưỡng mà thôi. Với lại ta cũng không muốn trông thấy ngươi…cho nên ta mới phải rời đi trước. Tốc độ của đội ngũ quá chậm, không có lợi cho thương thế của ta, cho nên ta mới không thể không làm vậy. Diệp tướng quân…Diệp tướng quân biết việc này!
- Lý do thứ hai là lời nói thật.
Phương Giải gật đầu:
- Phải nói rằng, sự chịu đựng của ngươi đã vượt qua sự tưởng tượng của ta. Dọc theo đường đi, ta cố ý giả bộ như xem thường ngươi. Nhưng vẫn có thể chịu đựng được gần một tháng tra tấn thì đúng là không dễ dàng. Về sau ta lại nghĩ, nhất định ngươi đang chờ tới lúc gần Trường Giang thì rời đi. Bởi vì một khi ngươi lên thuyền, sẽ không ai có thể ngăn cản được ngươi. Ta nói đúng hay không?
- Ta không thể không bội phục ngươi. Lúc đầu ta tưởng ngươi chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi. Dần dần ta phát hiện hóa ra ngươi là người có lòng dạ sâu đậm. Nhưng chính vì như vậy, ta không thể không đuổi theo ngươi…
Phương Giải cảm thán một tiếng.
Sắc mặt của Lục Âu càng trở nên khó nhìn. Y giãy dụa đứng lên, lại không nhịn được run rẩy:
- Ngươi nên biết, mưu sát một vị tướng biên quân Ngũ Phẩm sẽ gặp phải hậu quả gì. Cho dù ngươi là tâm phúc của bệ hạ cũng đừng hòng vi phạm pháp luật! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là khâm sai thì muốn làm gì thì làm. Ngươi sẽ phải chịu sự trừng phạt!
- Thật không?
Phương Giải ngồi xổm xuống trước mặt Lục Âu, hỏi.
- Chắc chắn!
Lục Âu vội vàng nói:
- Đại tướng quân chưa từng có tâm tư như vậy!
Phương Giải hừ lạnh một tiếng:
- Vậy vì sao Đại tướng quân của các ngươi thường xuyên có liên hệ vớ Phật tông của Mông Nguyên?
- À!
Lục Âu kinh hô một tiếng theo bản năng. Không tự chủ được lui về đằng sau.
- Làm…làm sao ngươi biết…
Phương Giải cười lạnh:
- Nếu không nắm giữ nguồn tin nào đó, thì bệ hạ sẽ vô duyên vô cớ phái người âm thầm điều tra một vị Đại tướng quân có nhiều công lao với đất nước không? Ngươi nên hậu quả khi làm như vậy. Rất có khả năng sẽ bức một vị Đại tướng quân phải phản quốc…Nhưng ta vẫn tới, chứng tỏ điều gì?
- Quả thực…quả thực Đại tướng quân có gặp người trong Phật tông hai lần. Nhưng việc này không liên quan gì tới chuyện mưu nghịch. Nghe nói là người của Phật tông muốn tới Tây Nam truyền giáo. Cho nên mới tới thăm hỏi Đại tướng quân!
- Không sao.
Phương Giải cười cười nói:
- Chỉ cần bí mật gặp gỡ người của Phật tông, cũng đủ cho La Diệu phải tự vào kinh giải thích với bệ hạ. Hơn nữa….theo ta được biết, trong phủ La Diệu còn có Vu sư của người Man. Đây cũng là một trọng tội.
Đồng tử của Lục Âu đột nhiên co rút lại. Trong nháy mắt sắc mặt xám như tro tàn.
- Rốt cuộc…ngươi là ai? Sao…sao ngươi biết được nhiều như vậy?
Hiện tại, y thực sự sợ hãi.
Phương Giải giống như một ác ma không gì không biết. Khiến sự chống cự của y phá thành mảnh nhỏ.