Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 41 : Khẳng định hay không khẳng định

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Vừa nhìn thấy Phương Giải, Hạng Thanh Ngưu liền biết người này tuyệt đối không phải là người dân lương thiện gì. Dù lúc hắn nhìn thấy Phương Giải, Phương Giải đang nhắm mắt tựa vào thùng xe nghỉ ngơi. Nhưng Hạng Thanh Ngưu xác định người này đã chú ý tới mình từ trước. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bản thân hắn để ý tới người thiếu niên kia trước rồi mới tới số thịt người đánh xe đang ăn.



Không biết vì sao, hắn thấy thiếu niên kia không phải là một người phàm.



Còn vì sao hắn khẳng định như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không biết. Cho nên ngay từ bắt đầu hắn có chút do dự. Rốt cuộc có nên ngăn cản cỗ xe ngựa đó hay không. Nếu thiếu niên kia thực sự là một người thâm tàng bất lộ, vậy bản thân chẳng phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc? Việc mua bán lỗ vốn, hắn tuyệt đối không làm.



Nhưng cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.



Bởi vì thịt người phu xe kia đang ăn thoạt nhìn thật ngon.



Lúc hắn thấy cỗ xe ngựa thì cự ly chừng trăm mét. Lúc hắn thấy Phương Giải là một kẻ khó đối phó, thì cỗ xe ngựa chỉ còn cách hắn hai mươi mết. Lúc hắn tính toán thỏa hiệp, thì cỗ xe ngựa chỉ còn cách hắn mười mét.



Sau đó hắn làm ra quyết định.



Trải qua lo lắng và tính toán, hắn thấy suy nghĩ của mình có thể làm được.



Bởi vậy, lúc xe ngựa còn cách hắn chừng ba thước, hắn nhắm mặt lại, ai nha một tiếng té lăn xuống đường cái. Nếu xe ngựa không dừng lại, bánh xe nhất định sẽ cán qua người hắn. Nhưng hắn đã tính toán qua, khoảng cách ba thước tuy vừa đủ để phu xe kia làm ra phản ứng. nhưng xe ngựa sẽ không kịp dừng lại.



Làm không tốt, xe ngựa sẽ cán lên người hắn, nhưng chắc chắn không đi qua được.



Dựa theo sức nặng đại khái của cỗ xe ngựa, đoán chừng sẽ không bị thương nặng.



Đương nhiên, hắn tính toán như vậy là muốn xe ngựa đụng vào mình. Nếu như không bị thương, thì bọn họ làm sao cho phép mình đi cùng xe ngựa? Vì ngồi xe ăn chực, cho dù bị xe ngựa nghiền một cái cũng đáng.



Chỉ một thoáng ngắn ngủi, trong đầu Hạng Thanh Ngưu đã nghĩ nhiều như vậy.



Đây không chỉ là thiên phú, còn là kinh nghiệm.



Lúc trước hắn rời khỏi Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc, trên người không mang theo một đồng. Mất sáu năm hắn mới thăm dò gần hết Đại Tùy. Từ đầu là dựa vào thiên phú này để kiếm cơm, càng về sau càng tích lũy kinh nghiệm.



Xuất Trần Tử biết hắn dùng sáu năm đi dạo một vòng Đại Tùy, trong lòng thầm nghĩ vị tiểu sư thúc này có nghị lực thật hơn người. Mà Tiêu chân nhân núi Thanh Nhạc biết được việc này, trầm mặc một lúc, nhịn không được lắc đầu: - Sáu năm đi khắp Đại Tùy, chỉ sợ dù là ta cũng không làm được. Tiểu sư đệ kỳ tài ngút trời, khó được, cũng đáng sợ.



Đại Tùy rất lớn.



Người bình thường dùng thời gian một trăm năm cũng chưa chắc đi được hết Đại Tùy.



Hạng Thanh Ngưu cũng luôn cho rằng mình là một kỳ tài ngút trời, chỉ kém hơn Nhị sư huynh chút xíu mà thôi.



Hạng Thanh Ngưu tính toán không sai. Lúc hắn ngã xuống, bánh xe cách hắn chỉ có chừng mười phân. Hắn nhắm mắt lại, sau đó vận lực vào chân trái, cố gắng chịu đựng bánh xe cán lên. Cỗ xe ngựa này mặc dù có chút cũ nát, nhưng khuông xe rất lớn, nặng không dưới nghìn cân. Bánh xe một khi đè lên, áp lực khẳng định cũng rất lớn. Nhưng chỉ cần bảo vệ tốt, sẽ không bị thương tới gân cốt.
- Ngươi thực sự không biết mệnh cách của mình? Hay là ngươi đang trêu đùa ta?



Phương Giải nghĩ ngợi rồi đáp: - Ta chỉ muốn biết ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì. Nếu ngươi nói saivậy thì hôm nay vô luận như thế nào ngươi cũng không thể xuống xe ngựa. Nếu như ngươi nói đúng, vậy thì ta liền thả ngươi đi.



- Thật không?



Hạng Thanh Ngưu thử hỏi.



- Tất nhiên.



- Tốtkhông cho phép đổi ý.



- Nói đi!



Hạng Thanh Ngưu hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận nói: - Đạo Tổ nói, thiên địa có lục đạo. Một là Thiên Đạo, chưởng quản thần linh thiên hạHai là Tu La Đạo, làlà ác ma chuyên đối nghịch với Thiên Đạo. Bọn chúng coi việc giết người là vui, coi tham lam là tính cách của mình. Ngươitừ tay của ngươi, ta nhìn thấyngươi vốn là một người chếtHơn nữa, hơn nữa còn từ Tu La Đạo đi ra.



- Sao ngươi khẳng định như vậy?



Phương Giải nhíu mày hỏi.



- Đạo Tổ nóiLà một quyển giáo nghĩa của Đạo Tổ lưu lại, bên trong có giảng giải tỉ mỉ về lục đạo.



- Lục đạo, không phải là cách nói của Phật tông sao?



- Đó là Phật tông không biết xấu hổ, rõ ràng là Đạo Tổ nói trước.



- Áchsao cũng được, sao ngươi khẳng định ta từ Tu La Đạo đi ra?



- Người bình thường, lòng bàn tay có bốn đường vân rất rõ ràng. Người thường, nhiều nhất chỉ có ba đường vân là giao nhau. Nếu có bốn đường vân giao nhau ở một điểm, mà ở điểm đó lại có một nốt ruồi đỏvậy thì chính là ác ma trong Tu La Đạo. Dù saodù sao Đạo Tổ đã ghi như vậy.



- Cho nên ngươi khẳng định?



Phương Giải chăm chú hỏi.



- Ta



Hạng Thanh Ngưu sững sờ một lúc, cười khổ, mang theo ngữ khí cầu khẩn hỏi Phương Giải: - Vậy ngươi nói xem, ta nên khẳng địnhhay là không khẳng định?