Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 42 : Ba người hành, năm người cũng hành
Ngày đăng: 09:07 19/04/20
Xe ngựa tiến tới, chuông đồng kêu leng keng.
Nhìn chuông đồng treo trên thùng xe kia, Hạng Thanh Ngưu rất muốn khóc rống một trận. Hiện tại hắn càng thêm xác định người thiếu niên áo đen kia không phải là hạng người tốt lành gì. Cho dù không phải là ác ma từ Tu La Đạo hạ xuống nhân gian, thì cũng là một tên bại hoại tội ác tày trời. Sau khi biết được mình là người của Mộ Sơn Quan, phía sau Mộ Sơn Quan còn tích xúc mấy nghìn lượng bạc, người kia vô luận như thế nào cũng không tin trên người mình không có một xu. Cưỡng chế lục soát trên người. Mà trên người hắn chỉ có duy nhất một cái chuông đồng. Ngay cả thứ không đáng giá đó cũng bị đoạt mất.
Hắn vốn tưởng rằng gặp được xe ngựa là vận may của mình. Hiện tại mới biết chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
- Thứ đó là thứ kiếm cơm của ta.
Hắn ủy khuất nhìn Phương Giải, cố gắng lấy lại chuông đồng treo trên thùng xe kia.
- Còn không bằng nói là thứ để ngươi lừa tiền.
Phương Giải lườm hắn một cái: - Ngươi tưởng ta không biết ngươi dùng thứ đó làm gì sao? Tới những nơi thâm sơn cùng cốc hoặc là làng quê vắng vẻ, ngươi một tay cầm cờ vải, một tay lắc lư cái chuông đồng. Còn muốn hô một câu, biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sau, đúng không?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta chưa từng nói biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sauBình thường ta đều hô, biết một nghìn năm trước, biết một nghìn năm sau.
- Bội phục!
Phương Giải ôm quyền: - Cái chuông kia coi như trả tiền thịt vừa nãy. Treo trên đó kêu leng keng giải buồn. Đúng rồingươi nói ngươi cũng tới đế đô, ngươi tới đó làm gì?
- Ta muốn tới Diễn Vũ Viện.
- A, ngươi cũng tới Diễn Vũ Viện?
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, nhìn Phương Giải, hỏi:
- Ý của ngươi là, ngươi cũng tới Diễn Vũ Viện? Bằng không sao lại dùng tới chữ cũng.
- Không phải ta!
Phương Giải lắc đầu: - Tuy nhiên ta có một người bạn ở ngoài Tương thành chờ ta, rồi kết bạn đi đế đô. Hắn là thí sinh tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Thậm chí còn xuất thân từ thế gia đại hộ. Là thế gia có nghĩa là có tiền. Có tiền có nghĩa là trên đường không phải lo việc ăn uống.
- Vậy thì tốt quá!
Nghe hắn nói vậy, lông mày Thôi Hữu khẽ nhíu, khóe miệng rung rung. Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngoắc tay gọi một hạ nhân cầm bạc tới. sau đó nhặt lấy một khối nhỏ nhất đặt vào tay Hạng Thanh Ngưu: - Đạo trưởng cầm lấy nửa đường mua trà uống. Khuyển tử thi Diễn Vũ Viện, xin nhờ đạo trưởng. Cáo từ
Hạng Thanh Ngưu nhìn bạc trong tay, nhịn không được muốn phát tác.
Phương Giải vội vàng chạy tới bịt miệng hắn, rồi kéo hắn lên xe ngựa.
- Vị Thôi công tử này, ngươi biết ta tới đế đô làm gì không?
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên xe ngựa, nhìn Thôi Lược Thương cưỡi ngựa đi một bên nói: - Nếu ngươi biết thân phận của ta, ta cam đoan ngươi sẽ sợ tới mức té xuống ngựa.
Thôi Lược Thương nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu, lại nhìn Phương Giải hưng phấn cưỡi trên ngựa. Mặc dù Phương Giải làm thám báo của Phan Cố, nhưng trong thành Phan Cố chỉ có bốn, năm con chiến mã. Ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ ra, ai cũng không được động vào. Hắn luôn yêu mến cảm giác phóng ngựa mà đi. Giờ đây có thể có một con ngựa thuộc về mình, thực sự là cao hứng.
- Ngươi mang theo bạc không?
Phương Giải hỏi Thôi Lược Thương.
Thôi Lược Thương gật đầu: - Gia phụ biết ta có thói quen tiêu tiền như nước, cho nên đã chuẩn bị không ít bạc. Tuy nhiên, tiền tài đều do mấy tùy tùng cầm. Trên người ta không có nhiều lắm.
Phương Giải nói: - Đưa một lượng bạc cho vị đạo trưởng này, hắn sẽ bao ngươi thi đỗ Diễn Vũ Viện.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Phương Giải, lại nhìn Thôi Lược Thương, khách khí nói: - Bạc thì không cần. Diễn Vũ Viện năm nay đã mời ta làm giám khảo, thì ta tự nhiên sẽ tuân theo pháp luật và kỷ luật của triều đình, quả quyết không thu hối lộ. Tuy nhiên, nhìn tướng mạo của ngươi không tầm thường, cốt cách thanh kỳ, tương lai nhất định thành châu báu. Thế này vậy, về sau mỗi ngày ngươi bao ta rượu thịt, ta liền tặng không cho ngươi một quẻ, thấy thế nào?
- Được.
Thôi Lược Thương gật đầu, trong lòng tự nhủ, dù sao mình cũng phải ăn cơm. Đồng hành coi như có duyên, giao hảo thêm một người bạn cũng tốt.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu thỏa mãn, dựa vào thùng xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Giải nhìn Đại Khuyển, nhìn Hạng Thanh Ngưu, nhìn Thôi Lược Thương, còn một đôi đùi trắng của Mộc Tiểu Yêu ở trong xe, đội ngũ càng ngày càng đông, lần tới đế đô này cũng không còn cô đơn nữa. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được sinh ra cảm khái, giãn giãn gân cốt, cao giọng nói: - Cổ nhân nóiBa người hànhNăm người cũng hành
Thôi Lược Thương kinh ngạc nói: - Không phải ba người hành, tất có thầy của ta sao?
Phương Giải nói: - Ba người hành tất có thầy của ta, năm người hành tất có kẻ ngu ngốc.