Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 44 : Con mắt

Ngày đăng: 09:07 19/04/20


Phương Giải là người có kiến thức.



Không chỉ là mười lăm năm này đi rất nhiều nơi.



Kiếp trước không phải là hắn chưa từng tới đế đô.



Cho nên trong tư duy của hắn, thành Trường An bất quả chỉ là một tòa thành cổ ngói đỏ mà thôi.



Cho nên lúc Hạng Thanh Ngưu nói đế đô hùng vì như thế nào, hắn chẳng có hứng thú gì.



Ngược lại Thôi Lược Thương nghe rất say sưa, tâm trí hướng về.



- Các ngươi có biết, tường thành đế đô cao bao nhiêu không.



Hạng Thanh Ngưu ngồi bên cạnh Đại Khuyển, khoa tay múa chân, đắc ý nói:



- Cao như vậy nè! Phương Giải ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy vậy phì cười:- Đạo trưởng tôn kính, ngươi có thể đừng dùng thân thể của ngươi để đo đếm thành Trường An hùng vĩ ra sao không.



Cho dù ngươi đứng lên xe ngựa giang tay ranếu thành Trường An chỉ cao bằng nấy, thì ta thực hoài nghi thiên hạ đệ nhất thành chỉ là hư danh.



Hắn vươn tay ước lượng ở đỉnh đầu Hạng Thanh Ngưu:



- Cho dù tường thành Phan Cố cũng cao như vậy.



Hạng Thanh Ngưu rõ ràng có chút sợ hãi với vị thiếu niên không rõ lai lịch này.



Cũng không biết là vì nốt ruồi đỏ ở đường giao nhau bốn đường vân, hay là vì tiểu tử này vô luận là mặt dày hay tâm đen đều hơn mình.



Cho nên hắn chỉ hừ một tiếng.



Một lát sau nghĩ muốn tìm về chút mặt mũi, liền lập tức ra vẻ cao ngạo:- Ngươi không phải là thí sinh của Diễn Vũ Viện, bằng không ta cam đoan ngươi thi trượt.



Thôi Lược Thương sững sờ, sau đó chỉ vào Phương Giải, nói:



- Hắn chính là thí sinh của Diễn Vũ Viện mà.



HƠn nữa còn là thí sinh xuất thân từ trong quân đội.



Nói tới việc này, người trong quân đội kiếm danh ngạch thật dễ dàng hơn bọn ta rất nhiều.



Ngươi có biết, cô cô của ta bởi vì gần đây được phong làm Quý Phi, nhưng vẫn phải tốn không biết bao nhiêu sức lực mới lấy được danh ngạch đó không.



Hắn chỉ cần thực hiện đủ quân công ở biên quân, liền có thể được đề cử tới tham dự cuộc thi rồi.



- Ha ha! Hạng Thanh Ngưu lập tức vui vẻ, hai mắt mở to:- Ngươi thực sư là thí sinh Diễn Vũ Viện.



Vậy thì ngươi thảm rồi! Phương Giải không để ý tới Hạng Thanh Ngưu, mà nhìn Thôi Lược Thương, nghiêm nghị nói:



- HÌnh như trong mắt những người xuất thân từ thế gia đại hộ các ngươi, binh sĩ trong quân đội căn bản không có tư cách lấy được danh ngạch của Diễn Vũ Viện vậy.



Hình như ở trong mắt các ngươi, những binh lính không có bối cảnh hiển hách như ta, lấy được danh ngạch còn đơn giản hơn các đệ tử hiển quỷ các ngươi vậy.



Thôi Lược Thương sững sờ một lát, hơi kinh ngạc hỏi:



- Không phải vậy sao.



Phương Giải nhịn không được bật cười, cười sao mà âm lãnh:



- Ta không biết ngươi tốn bao nhiêu bạc, cũng không có hứng thú biết gia tộc củangươi bán bao nhiêu mặt mũi mới đổi được danh ngạch cho ngươi.



Nhưng ta đoán chừng ngươi không biết ta dùng cái gì để đổi lấy.




Một đao đắc thủ, Phương Giải cuốn cổ tay, rút đao ra khỏi đầu người kia.



Thi thể vừa đổ xuống, màu máu và óc pha trộn vào nhau.



Bởi vì hai thứ này lẫn vào nhau, cho nên thoạt nhìn sền sệt.



Đao thứ ba, Phương Giải đâm thủng bụng một thích khách.



Ruột và nội tạng từ bụng chui ra ngoài, rơi bịch xuống chân người nọ.



Thích khách này đang muốn cấtbước đâm về phía Phương Giải, lại giẫm phải chính nội tạng của mình, ruột cuốn vào chân của hắn, thân thể không khống chế nổi liền ngã xuống phía trước.



Hắn vừa giết được ba người, Mộc Tiểu Yêu đã giết bảy, Đại Khuyển giết sáu.



Nếu chỉ thuần túy nói về giết người, một người mới như Phương Giải đã không chậm hơi hai người kia bao nhiêu.



Phải biết rằng Phương Giải chính là một người không thể tu hành.



Tốc độ giết người như vậy, chỉ có thể dùng hai chữ biến thái để hình dung.



Thoạt nhìn hắn không giống như một người hèn yếu của biên thành chưa từng giết người, mà giống như một lão binh từng bò qua núi đao biển xác vậy!.



- Không đúng.



Đại Khuyển tung một quyền đập bể ngực một thích khách, lúc thu tay lại cònmang theo nửa trái tim nhỏ máu.



- Những thích khách này quá yếu, chỉ là võ giả bình thường mà thôi! Ngay cả Nhất Phẩm cũng không có! Phương Giải vừa chém đứt vai một người, tránh một đao từ đằng sau, hỏi:



- Vì sao ngươi không ngửi thấy sát khí.



Đại Khuyển kéo đứt hai cánh tay của một thích khách, tung một cước đá văng người nọ:



- Không biết, ta cũng không nghĩ ra vì sao! Ba người Phương Giải bận rộn giết người, Thôi Lược Thương nhìn hộ vệ vì bảo vệ mình mà chết, trong lòng kĩnh hãi, tu vị Nhị Phẩm cơ hồ không triển khai ra được.Mà Hạng Thanh Ngưu trốn dưới gầm xe, nhịn không được buồn bã hô một tiếng.



- Tên vương bát đản Phương Giải! Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì, mà lại chọc phải đám người khó chơi nhất của thiên hạ này.



Nếu ai bị bọn họ nhìn chằm chằm, thì phải chết không thể nghi ngờ.



Nhưng lần này Phương Giải không chết.



Sau khi giết chết hai mươi mấy thích khách, nam tử cầm đầu hô một tiếng, liền xoay người bỏ chạy.



Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu chia ra đuổi theo.



Không bao lâu mỗi người tóm được một người.



về Nhưng không có chút ý nghĩa nào.



Bởi vì hai tên thích khách bị bắt đều lập tức cắn độc dược dấu trong răng.



Còn muốn đuổi theo những người khác, nhưng trong rừng chợt lao ra hơn mườicon chiến mã, tiếp ứng đám thích khách còn sống chạy trốn.



Phương Giải nhổ một bãi nước miếng có lẫn cả máu, ngồi xổm xuống kéo Hạng Thanh Ngưu ra khỏi gầm xe ngựa.



- Bọn họ là ai.



Hạng Thanh Ngưu sợ tới mức run rẩy cả người, cơ hồ muốn té xỉu.



Không phải vì trận ám sát, mà là vì không biết từ khi nào, hai mắt của Phương Giải đã biến thành màu đỏ.