Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 451 : Những người kia (1)

Ngày đăng: 09:07 19/04/20


Lúc Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy đôi mắt của Phương Giải đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, trái tim liền đập như trống.



Hắn chưa từng thấy một đôi mắt khủng bố như vậy.



Càng chưa từng nghĩ một người bình thường lại có đôi mắt yêu dị như vậy.



Trước đây Phương Giải từng trải qua rất nhiều lần ám sát.



Nhưng bởi vì bên cạnh luon có hộ vệ có tu vị không tầm thường, nên hữu kinh vô hiểm.



Mà trận ám sát hôm nay, thoạt nhìn cũng hữu kinh vô hiểm, giết người có chút thoải mái.



Nhưng lại là lần nguy hiểm nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.



Nếu hắn phản ứng chậm nửa giây, thì hắn đã là một trong những cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia rồi.



Thích khách gần hắn nhất chưa tới hai mươi bộ.



Cự ly này, mũi tên bắn ra từ đơn nỗ không giết được hắn, là vì phản ứng của hắn cùng một chút may mắn.



Lúc tên thích khách kia nhảy lên, ánh mắt của Phương Giải hơi bị chói vì ánh nắng chiếu ra từ đầu mũi tên bắn ra từ đơn nỗ.



Nếu không phải vì cái chói mắt nho nhỏ này, Phương Giải căn bản không kịp rút hoành đao ra.



Chuyện hôm nay, là lần đầu tiên Phương Giải khẩn trương như vậy.



Hiện tại cả người hắn vẫn căng cứng, cứng rắn giống như sắt vậy.



Tay phải cầm đao, tay trái nắm chặt vạt áo của Hạng Thanh Ngưu, cơ hồ khiến cho Hạng Thanh Ngưu không thở nổi.



- Mấy lời ngươi vừa nói, ta đều nghe thấy, những người kia rốt cuộc là ai?



Phương Giải nhìn chằm chằm vào mắt Hạng Thanh Ngưu, hỏi.



Một người thường rõ ràng không thể tu hành, thậm chí ngay cả Khí Hải cũng không bằng người thường, ở thời khắc này lại phát ra khí thế bức nhân.



Hạng Thanh Ngưu từng cảm thụ khí thế không gì ngăn cản nổi của Nhị sư huynh khi Nhị sư huynh muốn giết người.



Nhưng khí thế của Nhị sư huynh là một áp lực không ai so nổi.



Mà khí thế trên người Phương Giải,, là một sự tàn khốc âm lãnh, khiến cho người ta phải sợ hãi.



Như rắn, như đao, như ác ma.



- Ngươiánh mắt của ngươi.



Hạng Thanh Ngưu không trả lời câu hỏi của Phương Giải, mà vô ý thức chỉ chỉ vào đôi mắt của Phương Giải.




Cũng chính vì sự tôn kính loáng thoáng kia, mà Phương Giải thậm chí ảo giác mình mới là kẻ đáng chết.



Mà những thích khách kia, đều là anh hùng.



Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.



Thoạt nhìn yên ổn, nhưng không hề nghi ngờ rằng, trong lòng mỗi người đều bao phủ một tầng mây đen.



Cũng không biết là vì e ngại đôi mắt kinh khủng kia của Phương Giải, hay là vì lý do khác, mà Hạng Thanh Ngưu không muốn ngồi trên xe ngựa nữa, mà gian nan trèo lên một con ngựa, đi sóng vai với Thôi Lược Thương.



Hình như hắn đang cố gắng cách xa Phương Giải, là do kính sợ, hoặc là căm thù.



Cảm giác này thật không tốt.



Lúc đầu là năm người đi với nhau, hiện tại đi bên cạnh chỉ còn lại Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu.



Bởi vì nhận lấy kinh hãi và đả kích, nên thần sắc của Thôi Lược Thương luôn có chút hoảng hốt.



Hắn cưỡi ngựa đi trước xe ngựa, khiến cho người ta có cảm giác như hắn đang bị mông du vậy.



Mà tên béo Hạng Thanh Ngưu, thỉnh thoảng dùng đôi mắt ti hí nhìn trộm Phương Giải ngồi trên xe ngựa.



Có mấy lần hắn muốn nói lại thôi, Phương Giải đều nhìn thấy.



- Phương Giải



Đại Khuyển vung mạnh roi ngựa, giống như đang tiết bớt đè nén trong lòng:



- Nếu không chúng ta không đi đế đô Đại Tùy nữa.



Ta cảm thấy, con đường còn lại thật không dễ đi.



- Ngươi đang sợ?



Phương Giải hỏi.



- Có một chút.



Đại Khuyển gật đầu, tựa vào thùng xe, nhìn đoàn xe Hồng Tụ Chiêu đã cách xa ba trăm mét.



Giống như đám người đó cũng đang bảo trì cự ly, không muốn liên quan gì tới bọn họ vậy.



- Những thích khách vừa nãy, không có cao thủ



Đại Khuyển thở dài.