Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 631 : Quỷ hồn có thể biết cười nhạt? (1)

Ngày đăng: 09:07 19/04/20


Đại Khuyển quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến cười cười nói nói trong quán trà, sau đó nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, bỗng hạ giọng hỏi:



- Sao ta cảm thấy hiện tại cả người ngươi toát ra vẻ đố kị nhỉ?



- Đố kị?



Lúc đầu Mộc Tiểu Yêu còn chưa kịp phản ứng. Đợi tới lúc hiểu ra thì Đại Khuyển đã cách đó vài chục bước, không còn nhìn cá vàng bên đường nữa, mà đang ngồi chồm hỗm nhìn một lão già rao bán bốn con chó nhỏ. Ánh mắt của Đại Khuyển rất tốt. Vừa nhìn có thể nhìn ra chó ngao Tây Vực mà lão già kia rao bán chỉ là chó bình thường mà thôi.Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía quán trà, trong lòng không tự chủ được tự hỏi mình một câu.



- Lẽ nào mình thực sự ăn dấm chua của đứa nhỏ đó? Nhưng mình lớn hơn hắn tận mười hai tuổi mà!



Trong quán trà, Phương Giải có chút nhàm chán đếm số lạc trong đĩa, thoạt nhìn tùy ý hỏi:



- Sao ngươi chợt xuất hiện một mình ở đây? Còn Hoành Côn và Kỳ Lân đâu? Còn có.cô gái nhỏ mà các ngươi bắt cóc ở thành Đại Lý của Nam Yến?



- Đó là một tiểu mỹ nhân.



Trầm Khuynh Phiến không trả lời câu hỏi của Phương Giải, mà cảm khái mộtcâu:



- Chỉ cần là nam nhân bình thường, nhìn thấy nàng ta đều phải thần hồn điên đảo.



- Mùi giấm chua thật nồng.



Phương Giải quay đầu nói.



Trầm Khuynh Phiến lườm hắn một cái, bỗng vươn tay nắm lấy tay của Phương Giải rồi kiểm tra mạch môn. Phương Giải khẽ giật mình, nhưng không phản kháng. Sau một lát, Trầm Khuynh Phiến bỗng biến sắc.



- Sư tỷ và Đại Khuyển đã dùng thủ đoạn gì mà phá được cái thứ trong người ngươi?- Thứ gì?



Phương Giải lập tức hỏi.
Đại Khuyển nhìn cái đĩa, lại nhìn lão già bán chó, trong lòng tự nhủ lão già này nhất định là không nhìn được hàng. Không biết làm sao lão ta lại có cái đĩa đó.



Bởi vậy hắn tính toán chiếm cái đĩa. Nhưng nghĩ lại, nếu trực tiếp hỏi mua cái đĩa dùng để cho chó ăn, lão già kia khẳng định sẽ sinh nghi. Đến lúc đó, lão ta lợidụng tăng giá thì khó khăn hơn.



Đại Khuyển bỗng nghĩ ra một cách, chỉ vào bốn con chó nhỏ, hỏi:



- Bao nhiêu tiền một con?



- Mười lượng bạc, một đồng cũng không mặc cả.



Lão già nghiêm trang nói.



Đại Khuyển cắn răng, sau đó vừa cười vừa nói:



- Đều là chó ngao thuần chủng của Tây Vực, mười lượng bạc một con cũng là hợp lýNhư vậy đi, ta mua hết bốn con, liệu có thể giảm giá một chút được không?



- Đã nói là không mặc cả là không mặc cả!Lão già nhìn Đại Khuyển, nói.



Trong lòng Đại Khuyển tự nhủ. Giá trị của cái đĩa đó ít nhất cũng phải mấy trăm lượng bạc. Nếu gặp phải người thích sưu tầm, nói không chừng có thể bán được hơn một nghìn lượng. Cho nến trả giá bốn mươi lượng cũng đáng.



Hắn giao bạc, dùng một cái lồng gỗ bỏ bốn con chó vào, sau đó làm ra vẻ khó xử, nói với lão già kia:



- Lão nhân gia, ta thiếu một thứ để cho chó ăn. Nếu không lão tặng ta luôn cái đĩa bẩn kia.



Lão già liếc nhìn Đại Khuyển, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Lão hếch miệng nói:



- Đừng đùa chứ, ta còn phải dựa vào cái đĩa này để bán chó!