Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 62 : Chớ coi thường ta

Ngày đăng: 09:07 19/04/20


Huyện thành Lộc Lai rất nhỏ. So với thành Phan Cố cũng không lớn hơn bao nhiêu. Nếu đứng ở chỗ cao cao phía tây là có thể nhìn thấy đường phố phía đông. Nhưng không thể phủ nhận rằng, bất kể thành trì nào, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần ở trong phạm vị của Kinh Kỳ Đạo là đều phồn hoa khiến cho người ta không thích ứng.



Dù một đường từ Tây Bắc tới, Phương Giải nhìn thấy không ít thành trì. Nhưng cho dù rất nhiều thành lớn nổi danh thoạt nhìn cũng không hối hả bằng một thành nhỏ ở Kinh Kỳ Đạo. Phương Giải chỉ nhìn thấy cảnh tượng này vào mỗi phiên chợ ở Phan Cố. Mặc dù còn cách đế đô khá xa, nhưng trong thành nhỏ này có thể nhìn thấy không ít vật phẩm quý báu sản xuất từ đế đô. Người đi đường nối liền không dứt, thương phẩm rực rỡ muôn màu.



Rất nhiều thứ mà cả đời cũng không được nhìn thấy ở thành Phan Cố, thì lại bàyđặt một cách yên tĩnh trong quầy, chờ khách hàng chi bạc để mua. Đương nhiên, những mặt hàng sản xuất từ đế đô này đều là mặt hàng xa xỉ. Chẳng hạn như bột nước vẽ tranh. Một hộp cũng phải ba lượng bạc, còn chưa phải là tinh phẩm. Lại chẳng hạn như văn phong tứ bảo, nghe nói một cái nghiên mực sản xuất từ bùn Hoàng Châu thôi cũng có giá trị bằng cả một tòa nhà lớn rồi.



Cho dù ở những quán nhỏ bên lề đường, thậm chí có thể nhìn thấy những trang sức hình phượng hoàng bằng vàng, bạc. Đương nhiên, Phương Giải không cho rằng những vật đó là tinh phẩm.



Bởi vì lộ trình về sau không gặp phải ngăn cản gì, cho nên thời gian sớm hơn so với dự tính. Bốn người Phương Giải liền quyết định ở lại huyện Lộc Lai nghỉ một đêm, khôi phục chút thể lực, đồng thời mua sắm thêm vài thứ. Con Trư Tiểu Hoa, tọa kỵ của Trác tiên sinh gần đây rất không chịu thua kém. Nửa đường không tiếp tụchái hoa ngắt cỏ. Điều này chứng minh Trác tiên sinh nói không sai, Trư Tiểu Hoa xác thực không phải là một con heo lạm tình, tầm mắt của nó rất cao.



Bởi vậy đủ biết con heo nái ở thôn nhỏ lần trước, có thể là mỹ nhân heo có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong giới heo. Cũng không biết sau khi Trư Tiểu Hoa rời đi, trong đêm yên tĩnh, mỹ nhân heo kia có phải dựa vào lan can nhìn bắc đấu, nhớ nhung Trư Tiểu Hoa hay không.



Trác tiên sinh là một người rất lười. Dù hắn thích ngắm nhìn phong cảnh, thân cận với tự nhiên, nhưng lại không thích đi dạo như những người khác. Hơn nữa tọa kỵ của hắn có chút kinh thế hãi tục, cho nên hắn luôn rất thấp điều. Tuy nhiên, ở Đại Tùy không thiếu người tu hành, tọa kỳ thiên kỳ bách quái cũng không phải là một việc khó tiếp nhận.Chẳng hạn như lúc đám người Phương Giải tới quận Hà Đông, gặp phải một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt cưỡi một con lộc tiên mai hoa bảy màu. Vị đạo nhân đó cũng trú mưa cùng với bọn họ trong một tòa miếu đổ nát.



Đám người Phương Giải là tới trước, vị đạo nhân cưỡi tiên lộc kia về sau mới tới. Lúc vừa tới cửa, vị đạo nhân kia còn làm ra vẻ cao nhân. Kết quả vừa nhìn thấy Trư Tiểu Hoa, suýt nữa bị dọa đái ra quần. Mà con lộc tiên mai hoa bảy màu, có thể đem dâng hiến cho Hoàng Đế cầu may cũng bất tranh khí. Bị Trư Tiểu Hoa hừ hừ vài tiếng, liền sợ tới mức quay đầu chạy trốn. Kết quả là mưa to vừa buông xuống, bảy màu không còn, hoa mai cũng không còn, sừng hưu cũng không thấyThậm chí lộc cũng bị mất, chỉ còn lại một con lừa hói đầu chạy trốn trong mưa.



Trác tiên sinh ở lại khách điếm nghỉ ngơi. Phương Giải, Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển thì ra phố mua ít vật dụng cần thiết. Chẳng hạn như Đại Khuyển cần thịt,chẳng hạn như Mộc Tiểu Yêu cần rượu.



Tiến vào Kinh Kỳ Đạo, rượu nhìn thấy nhiều nhất chính là rượu Thiêu Đao Tử được nhưỡng từ Thần Tuyền Sơn Trang cách đây bảy mươi dặm và rượu Lão Bạch Can. Đương nhiên, cũng có rượu Tây Bắc Thiêu giá rẻ nhất. Mấy loại rượu ở Kinh Kỳ Đạo này, cái tên dù nghe rất khí phách, nhưng luận về độ rượu, thì kém xa rượu Lê Hoa của quán thịt chó Phan Cố.



Rượu Lê Hoa, cái tên dù nhu hòa, nhưng rượu kình bá đạo.



Rượu của vùng Kinh Kỳ Đạo, cái tên dù bá đạo, nhưng rượu kình lại nhu hòa.



Cho nên mấy ngày này, tâm trạng của Mộc Tiểu Yêu một mực không tốt. Mua không được rượu như ý, giống như là Đại Khuyển không được ăn thịt vậy.Đi dạo một lúc trên huyện thành Lộc Lai, cũng không tìm thấy được một quán rượu cho ra hồn. Mộc Tiểu Yêu buồn bực cơ hồ muốn quay về khách điếm ngủ một giấc. Ngược lại, Đại Khuyển rất có hào hứng, bởi vì hắn rất dễ dàng mua được thịt chín, thơm ngon phưng phức bên đường cái.



Lúc ánh mắt của Phương Giải bị hấp dẫn bởi một cái trâm cài hình phượng bán bên đường, hắn bỗng ý thức ra rằng, cho dù mình mua về cũng không biết tặng ai. Mộc Tiểu Yêu chưa từng coi bản thân là nữ nhân. Cái trâm kia dù được làm rất tinh tế, nhưng có lẽ nàng cũng chẳng thèm ngó tới.



Nhưng Phương Giải không rời đi. Bởi vì hắn cảm giác mình nên có một thứ làm quà nếu như gặp cô gái nào đó. Cho dù hắn không có ai mà tặng, thì tặng cho Mộc Tiểu Yêu cũng được.- Ánh mắt của vị tiểu ca này thật tốt.



Người bán hàng rong thấy Phương Giải nhìn chằm chằm vào cái trâm hình phượng bày trên quần hàng của mình, vội vàng cầm lên giới thiệu:



- Đây chính là trâm phượng tinh phẩm. Ánh mắt của tiểu ca tốt như vậy, chắc cũng biết, cái trâm này dù đặt ở mười năm trước, cũng được coi là tinh phẩm. Thấy tiểu ca mặt mũi hiền lànhta liền bán rẻ chút coi như tặng ngươi. Mười lượng bạc, thế nào?



- Năm trăm văn.


Phương Giải lập lại từ này, sau đó nhìn thoáng qua bộ ngực đầy đặn của TrầmKhuynh Phiến:



- Ngươi cũng rất tốt.



Trầm Khuynh Phiến bỗng cười kiều mỵ:



- Xác thực rất tốt, có muốn sờ thử không? Ta biết từ nhỏ ngươi đã thích sờ ngực của sư tỷ để ngủ. Nhưng chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rằng cái của ta đẹp hơn sư tỷ sao?



Phương Giải cúi đầu, nhìn bóng của mình trong chén trà, vẻ mặt hơi xấu hổ, thấp giọng nói:



- Bà cô của tôi, đã ba năm không gặp rồi, liệu ngươi có thể cho ta thích ứng một chút được không?



Trầm Khuynh Phiến ngồi thẳng người, ưỡn ngực, nhẹ nhàng nói:- Tốt, buổi tối cho ngươi thích ứng.



Phương Giải không nói chuyện, cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.



Trầm Khuynh Phiến nhìn hắn, nhịn không được nhếch miệng nói:



- Đừng giả nai trước mặt ta. Ngươi là hạng người gì, ta biết còn rõ hơn cả sư tỷ. Lúc năm tuổi, ngươi đã dám nhìn lén ta tắm rửa qua cửa sổ. Lẽ nào chỉ vì mấy lời nói của ta, ngươi liền xấu hổ? Nếu ta chịu, chỉ sợ ngươi sẽ lập tức vươn tay tới đây phải không?



Phương Giải ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú nói:



- Ta không xấu hổ vì ngươi, ta xấu hổ vì đêm nay ta sẽ bị ngươi phá thân đồng tử, có cần một phong bao lì xì không?Trầm Khuynh Phiến khẽ giật mình, lập tức hung hăng trợn mắt nhìn Phương Giải.



Trên đường cái, Đại Khuyển ngồi xổm nhìn cá vàng bơi trong vạc, thở dài nói:



- Sao ả ma nữ kia lại ở đây nhỉ? Cô ả kia ấy ànếu sử dụng mỵ lực toàn thân, chỉ sợ Tiểu Phương Giải không chịu được.



Mộc Tiểu Yêu lại cười nói:



- Chớ coi thường Phương Giải.



Sau đó nàng hếch ngực, tự tin nói:



- Cũng chớ coi thường ta.