Tránh Sủng II

Chương 110 : Có thể chịu được

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Vừa nghe đoạn ghi âm, Phó Huân vừa cầm phiếu nợ lên nhìn, thứ trên phiếu nợ hấp dẫn hắn không phải là nội dung ba trăm vạn kia, mà là hàng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.



Cái này ngoài dự đoán của Phó Huân, hắn nhớ thuở nhỏ tính tình Giang Phi hấp tấp, nghe bà vú khi đó nói Giang Phi lúc còn nhỏ, Giang Hải Tông bắt cậu học thư pháp cậu không chịu học, cho nên chữ viết cậu luôn nguệch ngoạc, nhìn vô cùng cẩu thả.



Tuy không đến mức xấu xí, nhưng tuyệt đối không đạt tới trình độ hiện tại, rất rõ chính là do sau này luyện tập mới đạt đến trình độ chuyên nghiệp như này.



Phó Huân kinh ngạc bởi vì một tên quần áo là lượt tầm thường trong ấn tượng của hắn như Giang Phi lại có thể tự tay viết ra hàng chữ đẹp như vậy.



Đoạn ghi âm cuối cùng, Phó Huân nghe được Giang Phi nhắc tới mình, giọng nói kia rất hiển nhiên đang hoài nghi hắn, chẳng qua là bị người đàn ông đeo kính thẳng thắn bác bỏ, nên trong lòng chưa dám xác định thôi.



Phó Huân có thể đoán được, hiện tại hắn hẳn là đối tượng tình nghi trọng điểm của Giang Phi, nếu không phải vì Giang Phi kiêng kỵ thân phận cùng uy nghiêm của hắn, cậu ta hẳn đã sớm đuổi giết đến công ty chất vấn mình rồi.



Kết thúc đoạn ghi âm, Phó Huân để bút ghi âm trong tay xuống, hắn quay đầu nhìn người đàn ông đeo kính, mặt không thay đổi nói: “Chuyện về sau đừng để ta phải nhiều lời.”



Advertisement / Quảng cáo



Ngũ quan Phó Huân mang sự sắc bén cùng tinh xảo, xương mày cao vút, con mắt hẹp dài, lộ ra cặp mắt vừa thâm thúy lại vừa mạnh mẽ, dù là người lãnh đạm nhìn vào cũng sẽ bị loại hùng hổ dọa người này làm cho kinh hãi, cộng thêm thân phận của hắn cùng với những tin đồn về hắn ở cả hai giới hắc bạch đạo, người không có một chút cân lượng đứng trước mặt hắn đều không dám nói sai một chữ.



Người đàn ông đeo kính gật đầu liên tục: “Biết biết ạ, Phó tổng ngài yên tâm.”



“Được rồi, ra ngoài đi.” Phó Huân nhàn nhạt nói.



Người đàn ông đeo kính cúi người mấy lần, lui về phía sau rời khỏi phòng bao.



Sau khi người đàn ông đeo kính rời đi, Phó Huân dựa vào ghế salon nhìn khung cảnh ngoài ô cửa sổ sát đất.



Phòng bao này nằm trên tầng hai, nhìn qua ô cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hoàn toàn khung cảnh người đi xe tới trên tuyến đường chính của khu sầm uất bên ngoài nhà hàng.
“Được rồi được rồi, ngài không trộm thì là ngài không trộm.” Vị quản lý không nhịn được nữa: “Vào lúc này cậu vẫn còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này, chứng tỏ rằng vấn đề đã được giải quyết, cho nên cậu có trộm hay không cũng không liên quan đến tôi, chúng tôi phải làm ăn Giang tiên sinh à, cậu còn nháo như vậy nữa, tôi thật sự phải mời bảo vệ.”



“Ông…”



Giang Phi nghiêng đầu liếc hai tên bảo vệ thân hình cường tráng đứng ở cửa, đúng lúc hai tên bảo vệ kia cũng nhận ra được cái gì, cũng đang nhìn Giang Phi, trên mặt viết rõ hai chữ cảnh cáo.



Giang Phi kinh sợ, mím môi lại, lại nuốt ủy khuất xuống lần nữa, cuối cùng thấp giọng nói: “Tôi chỉ hỏi hai vấn đề cuối cùng, Phó Huân…ách không phải, Phó tổng hắn có liên quan đến chuyện này không?”



“Phó tổng? Giang tiên sinh đang nói đùa sao?” Vị quản lý cười nói: “Phó tổng có thể có quan hệ thế nào với chuyện này?”



“Vậy…vậy tối hôm qua vì sao hắn lại gọi tôi tới nơi này?”



Advertisement / Quảng cáo



“Vậy ngài cứ hỏi Phó tổng đi, bất quá tối hôm qua sau khi Phó tổng trở về khách sạn, tôi liền báo cáo lại chuyện của ngài cho Phó tổng, Phó tổng tỏ vẻ rất bất ngờ, còn kích động nói vốn định cùng cố nhân nói chuyện cũ, không nghĩ tới cố nhân lại thành kẻ gian.”



Giang Phi: “…”



“Sau đó Phó tổng không nói gì nữa, bất quá nhìn tình huống trước mắt, hẳn là không muốn gặp Giang tiên sinh.” Quản lý thâm ý nói: “Thương nhân, danh dự quan trọng.”



Chẳng biết tại sao, nghe vị quản lý nói như vậy, Giang Phi đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng hơn rất nhiều.



Nếu tất cả những chuyện này thật sự không liên quan đến Phó Huân, tương lai kia sẽ không đáng sợ như cậu tưởng tượng…



Vẫn có thể, gánh được.