Tránh Sủng II

Chương 114 : Làm cái gì cũng được!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Giang Phi như bắt được cái phao cứu mạng nhìn chằm chằm Phó Huân đứng ở cửa, khó khăn khàn khàn hô: “Cứu…mau cứu tôi…”



Triệu Trường Tùng buông Giang Phi ra, Giang Phi ngã xuống đất.



“Mày là cái thá gì, tao bảo mày cút mày điếc phải không?”



Vừa nói Triệu Trường Tùng đi lên định đẩy Phó Huân, kết quả bị Phó Huân một tay vặn cánh tay hắn lại, Triệu Trường đau đớn không ngừng kêu oai oái, ngay sau đó bị Phó Huân đá một cước vào phần eo, lảo đảo ngã ra xa.



“Mày…mày chờ đó cho tao.” Triệu Trường Tùng vừa nói, vừa đỡ eo từ dưới đất bò dậy, một đường lảo đảo chạy đến trước bàn trà nhỏ cầm điện thoại lên gọi.



Phó Huân không để ý đến hắn, hơi cau mày nhìn Giang Phi trên đất, tựa hồ đang lưỡng lự điều gì.



Advertisement / Quảng cáo



Tê dại trên người Giang Phi đã đỡ hơn chút ít, cậu dùng khí lực toàn thân mới như con ốc sên chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy, vừa ngẩng đầu định cảm ơn Phó Huân thì thấy Phó Huân sải bước tiến đến, trực tiếp khom người đưa tay về phía cậu.



Giang Phi không biết Phó Huân muốn làm gì, cho đến khi Phó Huân đột nhiên bế ngang cậu từ dưới đất lên.



Bỗng nhiên tiếp xúc “thân mật” như vậy, nhất thời làm Giang Phi cảm thấy ngượng đến nghẹt thở, nếu không phải cảm giác tê dại trên người chưa biến mất hoàn toàn, cậu sợ rằng đã như bị điện giật nhảy từ trên người Phó Huân xuống.



Phó Huân không nói gì, ôm Giang Phi xoay người rời khỏi phòng.



Bên tai Giang Phi một trận vù vù, cơ hồ đã quên mất suy tính của mình, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền từ trên người Phó Huân khiến cậu có cảm giác tất cả đều không chân thật.




Gương mặt Giang Phi tràn đầy kinh ngạc, cậu không thể nào tin nổi một người quyền thế như Phó Huân lại như một người dân bình thường nói xin lỗi với cậu, hơn nữa Phó Huân thời khắc này, cùng với người đàn ông máu lạnh bạo lực mấy ngày trước cậu nhìn thấy tưởng chừng như hai người khác nhau.



“Chuyện của Phó Nam, mấy ngày nay tôi đã sai người điều tra lần nữa.” Phó Huân tiếp tục nói: “Đích xác không liên quan quá nhiều đến cậu cùng Giang Gia, về chút liên quan kia, tôi cũng coi như trước kia đã đòi lại rồi, cho nên bây giờ không có lý do gì để so đo với cậu cả.”



Nói xong, Phó Huân tiếp tục hút thuốc, trong làn khói, khuôn mặt bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện) của hắn lộ ra chút thâm trầm, có chút quỷ dị, nhưng nhiều hơn chính là lời nói ôn hòa êm tai.



Trong lòng Giang Phi cảm động không nói lên lời, mặc dù thiếu chút nữa bị Triệu Trường Tùng gây khó dễ, nhưng Giang Phi vẫn cảm thấy mình hiện tại thật may mắn, vẫn được lão thiên gia chiếu cố.



Advertisement / Quảng cáo



Phó Huân không coi cậu là cừu nhân nữa, cái này so với việc có người giúp cậu thanh toán ba trăm vạn kia còn khiến Giang Phi cao hứng hơn.



“Phó tổng ngài không cần nói xin lỗi.” Giang Phi vội vàng nói: “Thật ra thì…thật ra thì khi còn bé tôi đích xác đã làm rất nhiều chuyện xúc phạm đến ngài, tôi…tôi cũng nên nhận lỗi với ngài.”



“Chuyện còn bé đừng nhắc đến nữa.” Phó Huân nói: “Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Phó Nam, không có gì là tôi không bỏ được.”



Nhắc tới Phó Nam, trong lòng Giang Phi cũng có áy náy, năm đó sau khi Phó Huân rời khỏi Giang gia, nếu cậu có thể giống như một người anh trai chiếu cố quan tâm Phó Nam, có lẽ Phó Nam đã không cô độc uất ức mà chọn lấy cái chết.



Giang Phi cảm giác thân thể mình hồi phục hết rồi, chậm rãi từ trên ghế salon đứng dậy, hướng Phó Huân ngồi trên ghế salon khom người: “Rất cảm ơn Phó tổng ngài hôm nay đã ra tay cứu giúp, tôi…tôi biết người có thân phận như ngài sẽ không nhỏ nhen trả thù tôi, nhưng vạn nhất…vạn nhất ngài cần gì, tôi nhất định sẽ không từ chối, cám ơn ngài.”



“Thật sao?” Phó Huân cười mê hoặc, ý vị sâu xa hỏi ngược lại: “Cần cái gì cũng được sao?”