Tránh Sủng II

Chương 117 : Sống cho mình!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


“Cái này…” Giang Phi nhất thời không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Phó Huân, vui sướng, nghi hoặc, đủ loại cảm xúc mâu thuẫn phức tạp xông lên đầu: “Cảm…cảm ơn, tôi…tôi nhất định sẽ trả anh khoản tiền này.”



“Không cần.” Phó Huân vân đạm phong khinh cười nói: “Hôm đó tôi chưa điều tra rõ ràng chân tướng Phó Nam tự sát đã tới xúc phạm cậu, cho nên ba trăm vạn này coi là tôi bồi tội với cậu chuyện ngày đó, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”



Giang Phi thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Tối hôm qua anh cứu tôi, chuyện này đã xóa tan hiểu lầm lớn trước kia của tôi đối với anh rồi, tôi…”



Lúc này, điện thoại Phó Huân reo, lời Giang Phi đã đến khóe miệng thuận thế nuốt trở lại.



Phó Huân gật đầu ra hiệu với Giang Phi, sau đó đứng dậy đi tới ban công nghe điện thoại.



Ánh mắt Giang Phi phức tạp nhìn bóng lưng Phó Huân…



Trên người hắn mặc bộ quần áo thường ngày màu đen so với âu phục giày da trước kia, mặc như vậy liền trông hiền lành hơn một chút, chỉ là trên thân người cao lớn kia vẫn như cũ tỏa ra khí thế không giận tự uy, nhưng so với trước đã ít đi mấy phần âm lệ, lại đón thêm ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng người thon dài tăng thêm mấy phần thâm trầm mị lực hấp dẫn.



Advertisement / Quảng cáo



Giang Phi nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên ở tiệc rượu, từ trong xương của Phó Huân đã lộ ra sự khinh bỉ cùng lạnh lẽo với mình, khi lần đầu tiền đến nhà trọ mình cũng thế, đáy mắt toát ra, sự căm ghét đến hận không thể rút gân lột da mình…



Cậu tin tưởng những thứ kia đều là cảm xúc chân thật của Phó Huân.



Giang Phi không nghĩ tới, sau khi Phó Huân điều tra ra chuyện Phó Nam tự sát năm đó không liên quan quá lớn với mình, trong nháy mắt lập tức thay đổi cái nhìn với mình thành không hận không chế giễu, trực tiếp đổi thành chủ động lấy lòng mình.



Thật ra chuyện Phó Nam tự sát cũng chẳng có chân tướng gì, cậu bị cô độc uất ức khiến cho ý chí sụp đổ rồi đưa mình vào tuyệt lộ, mà nguyên nhân khiến cậu cô độc uất ức đến đủ phía, Giang Phi cái nào cũng cảm thấy mình không thoát khỏi liên quan, chỉ là cậu không cho rằng mình là hung thủ trực tiếp đẩy Phó Nam vào con đường chết thôi.



Cho nên cái Phó Huân bảo là điều tra là điều tra như thế nào, tại sao hắn lại chủ động cởi tội giúp mình?



Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Phi cười nhạo mình, những suy đoán này của cậu, chỉ là lo lắng Phó Huân cố tình lấy lòng nhưng trong lòng lại có những tính toán khác, nghĩ lại, Giang Phi cậu trước mắt có cái gì đáng giá để người đại danh đỉnh đỉnh như Phó Huân tính toán chứ.



Phó Huân có thể ở đây trong nháy mắt giết chết mình, cần gì phải vòng vo tính toán mình?




Người đàn ông cảm giác Giang Phi đang châm chọc mình.



Giang Phi cuối cùng cũng thuận lợi thanh toán hết món nợ, khi người đàn ông tiễn Giang Phi rời đi, liền đứng ở sau lưng quái dị cười nói: “Tôi biết dựa vào cái gì rồi, dựa vào việc bán mông đi.”



Giang Phi hơi sửng sốt, dừng chân sắc mặt tái xanh nhìn người đàn ông: “Anh…anh nói cái gì?”



Nhìn khuôn mặt Giang Phi tức giận đến ửng đỏ, người đàn ông càng thêm hăng hái, tiếp tục chế giễu nói: “Kẻ nghèo cậu, cũng chỉ có làn da đẹp mắt một chút nhưng lại gầy ốm, phú bà khẳng định không coi trọng, vậy không phải dựa vào việc bán mông sao?”



Mặt Giang Phi đỏ lên, ngón tay chỉ vào người đàn ông kia cũng phát run: “Anh…Anh tại sao lại nói chuyện khó nghe như vậy.”



Advertisement / Quảng cáo



Người đàn ông đút tay vào túi áo, sao cũng được nhún vai một cái: “Bị tôi nói trúng tim đen, cho nên mới tức giận đúng không?”



Giang Phi hít sâu một hơi, ổn định lại lòng mình…nói cho cùng hôm nay là một ngày tốt cởi bỏ được xiềng xích mở cửa cho một cuộc sống tốt đẹp, cậu căn bản không cần phải đi tranh chấp với một tên xa lạ miệng đầy axit như vậy.



“Nói chuyện chua như vậy.” Giang Phi khẽ cười nói: “Sống nhất định rất khổ đi.”



“Mày…”



Giang Phi không để ý đến hắn, xoay người đẩy cửa kính đi ra ngoài.



Loại xiềng xích vô hình trên chân kia rốt cuộc cũng biến mất, Giang Phi đi trên đường cảm thấy nhanh đến khác thường, lần đầu tiên cậu cảm thấy khí tức của bầu trời cùng thành phố này lại rộng lớn và mát mẻ như vậy, áp lực ở trong lòng rốt cuộc cũng vào thời khắc này tan thành mây khói…



Rốt cuộc cậu cũng có thể sinh sống thật tốt…



Rốt cuộc cũng có thể vì mình, chân chính sống một lần…