Tránh Sủng II

Chương 118 : Sự bắt chước khiến người khác buồn nôn

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Giang Phi suy nghĩ, vẫn cảm thấy mình vẫn còn ba trăm vạn kia của Phó Huân.



Khoản tiền này đối với Phó Huân mà nói có lẽ không thấm vào đâu, nhưng đối với Giang Phi hiện tại mà nói, là một ân tình không nhỏ, nếu cậu cứ nhận như vậy, muốn phủi sạch quan hệ với Phó Huân càng không thể.



Tuy nói bây giờ không còn chút địch ý nào với Phó Huân nữa nhưng trong tiềm thức Giang Phi vẫn muốn giữ khoảng cách với Phó Huân.



Có quá nhiều cảm xúc đan xen xuất hiện cùng nhau, sẽ khiến cậu phải bó tay bó chân trước mặt Phó Huân, mặc dù cậu biết thân phận mình thấp kém hơn Phó Huân, nhưng thật sâu trong lòng, Giang Phi không muốn bị Phó Huân xem thường, đặc biệt khi mặt đối mặt với hắn.



Dù có phải sống chật vật, cậu vẫn muốn trả hết nợ…



Advertisement / Quảng cáo



Trả nợ rồi, tiền tích góp của Giang Phi chỉ còn lại chưa tới mười vạn, bất quá với thu nhập bình quân trước mắt của cậu, rất nhanh liền có thể từ ít thành giàu, nếu sau này có tác phẩm nào xuất chúng, trong vòng một hai năm trở thành một tiểu thổ hào cũng là chuyện dễ dàng.



Cho nên hiện tại Giang Phi tràn đầy mong đợi với tương lai.



Để có thể làm hài lòng Phó Huân, chỗ ăn cơm Giang Phi chọn, là một nhà hàng Âu cao cấp nằm ở khu sầm uất, ở nơi này tiêu bình thường nhất đã không dưới bốn con số, đến đây hoặc là lãnh đạo các công ty lớn xung quanh, hoặc là con em nhà giàu đi cùng người thân bạn bè.



Nhà hàng này Giang Phi tìm ở trên mạng, những năm này chuyện ăn uống của cậu hầu như đều giải quyết ở phòng bếp nhà trọ, cứ cách vài ngày lại ra khỏi nhà mua một lần thức ăn tích trữ ở trong tủ lạnh, một người nấu nên cũng chẳng có gì cầu kì, đơn giản thì sao nấu vậy thì sao, nếu ăn ở bên ngoài cũng chỉ là ở quán ăn nhỏ bình thường, thỉnh thoảng một hai lần mới đi cùng Quý Hằng đến nhà hàng gọi là cao sang, bất quá so với chi phí cùng phong cách của nhà hàng này cũng thành gặp sư phụ mà thôi.



Coi như mời khách một phe, Giang Phi đến nhà hàng từ rất sớm, đi theo phục vụ đến phòng bao đã được đặt trước chờ đợi.




Chút phòng bị trên mặt Giang Phi liền biến mất, một lát sau cậu nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại anh…sống không tốt sao?”



Phó Huân mất mát cười một tiếng: “Ở nơi cao không tránh được cảnh lạnh lẽo…nếu như tôi nói hiện tại tôi ngay cả một người bạn để nói lời trong lòng cũng không có, mọi cử động của tôi đều bị người ta theo dõi cậu có tin không, bên người ẩn giấu bao nhiêu tai họa từ Phó gia tôi cũng chẳng biết, mù quáng tin tưởng đối với tôi mà nói là nhát trí mạng…”



Lời Phó Huân, cùng biểu cảm không biết làm sao trên mặt hắn khiến thiện tâm của Giang Phi bỗng nhiên nổi lên, ngay cả ánh mắt nhìn Phó Huân cũng dần dần trở nên ôn nhu.



Advertisement / Quảng cáo



Người phục vụ bày thức ăn lên, Phó Huân cùng Giang Phi nhắc lại khoảng thời gian hồi còn nhỏ ở Giang gia kia.



Khi cùng nhau buông bỏ quá khứ, không còn chút ân oán cùng nghi ngờ canh cánh trong lòng, bất kỳ chuyện không vui thuở dĩ vãng cũng đều có thể trở thành bữa tiệc vui đùa.



Bầu không khí dần dần được tháo gỡ, nụ cười trên mặt Giang Phi cũng ngày càng nhiều.



Trong thoáng chốc, Phó Huân nhìn thấy được bóng dáng Phó Nam trên khuôn mặt của Giang Phi, cái này khiến trong lòng hắn ngẩn ra.



Phó Nam trong ấn tượng Phó Huân, vẫn là hợp lòng người, nội tâm cùng nhát gan, mà Giang Phi hiện tại, lại ở đây lộ ra tính cách này, cùng Phó Nam khi còn bé giống nhau như đúc.



Phó Huân bỗng nhiên có một suy đoán làm hắn cảm thấy vô cùng buồn nôn, đó chính là Giang Phi trước mắt này đang cố ý bắt chước Phó Nam.