Tránh Sủng II

Chương 139 : Run rẩy

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Sắc mặt Giang Phi tái nhợt dựa lên ghế salon, lông tơ toàn thân đều đã dựng đứng lên, sợ hãi cực độ gần như khiến cậu không còn cảm giác được sự tồn tại của thân thể mình nữa, trong đầu trống rỗng, hàm răng cắn chặt vang lên tiếng ken két.



Phó Huân dùng họng súng đẩy mặt Giang Phi, Giang Phi giống như xác chết chỉ mở mắt nghiêng đầu sang một bên, không chút phản ứng.



“Không phải là bị hù chết rồi chứ.” Trương Ngạo không nhịn được cười một tiếng: “Gan cũng quá nhỏ đi.”



Trầm Thanh Lệ trừng mắt nhìn Trương Ngạo một cái, tỏ ý hắn câm miệng lại, Trương Ngạo nhún vai một cái không nói gì thêm.



Phó Huân dùng súng nâng cằm Giang Phi lên, hai mắt âm u ép sát vào mặt Giang Phi, nhẹ giọng từng chữ hỏi: “Nói cho tôi, sau khi tôi rời khỏi Giang gia cho đến lúc Phó Nam tự sát, trong khoảng thời gian dài một năm đó, cậu đã làm gì với Phó Nam.”



Ánh mắt Giang Phi lúc này mới tập trung chút xíu lên mặt Phó Huân, ngay sau đó nước mắt to bằng hạt đầu từ trong hốc mắt Giang Phi rơi xuống.



Advertisement / Quảng cáo



“Không…” Giang Phi cơ hồ dùng hết toàn lực mới khạc được ra hai chữ: “…Không có.”



Phó Huân hiện tại, ở trong lòng Giang Phi đã thành một tên ác bá hung tàn máu lạnh, giết người không chớp mắt, cho dù trước đó có bao nhiêu ấn tượng tốt đi chăng nữa, cũng đều vào thời khắc này tan thành mây khói.



“Không thừa nhận sao?” Phó Huân cười âm hiểm hai tiếng: “Được, vậy tôi sẽ nhìn một chút, xương cậu còn cứng rắn như mười năm trước hay không?”



Nói xong, Phó Huân bắt lấy cổ tay phải Giang Phi, mạnh mẽ đặt lên mặt bàn, sau đó nhặt dao gọt trái cây trên mặt bàn chợt đâm xuống mu bàn tay của Giang Phi.



“Tôi nói.” Giang Phi khàn giọng khóc lóc.



Mũi dao rốt cuộc dừng lại trên mu bàn tay của Giang Phi, Phó Huân buông tay Giang Phi ra, Giang Phi trực tiếp tê liệt ngồi trên mặt đất,
Phó Huân cất súng, đứng dậy bước qua người Giang Phi rời khỏi bao sương.



“Cái này…Phó ca đi rồi.” Trương Ngạo mặt đầy mờ mịt: “Tiểu tử này làm sao?”



“Tự xem tự làm đi.” Trầm Thanh Lễ nói xong, cũng đứng dậy rời khỏi bao sương.”



“Đúng rồi Đại Sơn, cậu không phải là gay sao.” Trương Ngạo nhìn một tên thủ hạ thân hình cường tráng khác của Phó Huân tên Đại Sơn ngồi đối diện hắn cười nói: “Mang về chơi thôi, tôi thấy bộ dáng tiểu tử này rất đẹp mắt, khẳng định thú vị với cậu.”



Advertisement / Quảng cáo



“Thôi đi Ngạo ca, coi như bộ dáng của cậu ta tựa thần tiên em cũng không dám đụng.” Đại Sơn cười khổ nói: “Người này là cừu nhân của Phó ca, anh không thấy Phó ca mới vừa rồi hận không thể thiên đao vạn quả cậu ta sao? Giữ lại cậu ta nhất định là để về sau tiếp tục giày vò cho hả giận, nếu em thao cậu ta, sau này Phó ca tức giận, nói không chừng còn vạ lây cả em, em cần gì phải phạm cái nguy hiểm này.”



Nói xong, Đại Sơn liếc nhìn Giang Phi hai má ửng đỏ nằm trên đất, chẹp chẹp miệng hai cái thở dài nói: “Đích xác thật đẹp mắt, tiểu tử như vậy khiến người ta muốn hung hăng thương yêu một hồi, phải rồi, không nói nữa, nói nữa em thật đúng là không nhịn được.”



Nói xong Đại Sơn đứng lên chuẩn bị rời đi, nói với Trương Ngạo: “Nếu Phó ca không nói gì, vậy cứ để cậu ta tiếp tục nằm ở đây đi.”



Cuối cùng ngoại trừ Giang Phi say bất tỉnh nhân sự ra, tất cả mọi người đều rời khỏi bao sương, Ngô Thân dẫn người tới dọn dẹp hiện trường, nhân tiện ôm Giang Phi nằm trên đất đặt lên ghế salon.



Giang Phi nằm một cái thì trời đã sáng, thời điểm người phục vụ tới quét dọn nơi này liền đánh thức Giang Phi,



Sau khi tỉnh lại Giang Phi sửng sốt khoảng tầm năm sáu giây, nhanh chóng bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi bao sương.



Thất hồn lạc phách chạy ra khỏi câu lạc bộ, Giang Phi ở bên đường gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe, Giang Phi rúc người lại gần như dính lên trên cửa xe, run rẩy rơi lệ…