Tránh Sủng II
Chương 172 : Sói đuổi thỏ!
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Giản Húc ý thức được Phó Huân nhận lầm người liền vội vàng nhẹ giọng nói: “Phó ca, em là Giản Húc a.”
Hiện tại thanh âm của Giản Húc đã rõ ràng, kéo Phó Huân đang say khướt hơi tỉnh táo lại.
Phó Huân nhìn chằm chằm khuôn mặt Giản Húc một lúc lâu, ảo ảnh của Giang Phi chậm rãi biến mất, rốt cuộc cũng hiện lên khuôn mặt tuấn mị của Giản Húc, sắc mặt Phó Huân đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tại sao lại ở trong xe tôi?”
Quanh thân Phó Huân tản ra một cỗ khí lạnh, sắc mặt âm lãnh giờ khắc này cùng với bộ dáng say khướt vừa rồi tưởng chừng như hai người khác nhau.
Giản Húc sợ hãi, bàn tay đặt trên đùi Phó Huân cũng lặng lẽ thu lại, nhẹ giọng nói: “Phó tổng ngài ở trên buổi họp hàng năm uống…uống nhiều, tổng giám đốc bảo em tới bồi ngài.”
Phó Huân nhíu mày, không nói gì nữa, hắn biết nhất định cũng là mình ngầm cho phép nam nhân này đi theo mình, nếu không Ngô Thân không thể nào cho phép hắn lên xe mình.
Phó Huân quan sát Giản Húc một phen, sau đó lại tiếp tục dựa lưng vào ghế, một tay nặn mi tâm đang nhíu chặt, trầm giọng nói: “Bao nhiêu tuổi?”
Advertisement / Quảng cáo
Giản Húc thấy Phó Huân đồng ý nhịn cơn say nói chuyện với hắn, nhất thời cảm giác hy vọng tới liền hơi xích gần Phó Huân, nhẹ giọng trả lời: “Vừa qua hai mươi.”
Phó Huân lại liếc mắt khuôn mặt thanh khiết tinh xảo của Giản Húc, nhìn tựa hồ còn trẻ hơn, bộ dáng cũng thật khiến người ta thoải mái, lúc này Phó Huân mới nhớ tới trên bàn rượu, nam nhân này một mực ngồi ở bên cạnh hắn bồi hắn nói cười, tửu lượng cũng tạm được, rất biết nói chuyện, đúng là cho hắn không ít vui vẻ.
Phó Huân hạ cửa xe xuống một nửa, gió lạnh thổi lên mặt, rượu cũng đi theo mà tỉnh táo không ít, hắn mò một điếu thuốc ra rồi ngậm trong miệng, còn chưa kịp lấy bật lửa trong túi, Giản Húc bên cạnh đã nghiêng người về phía trước, đưa tay châm lửa thuốc lá ở giữa môi cho Phó Huân.
Phó Huân thổi khói trong miệng ra, kẹp thuốc ở giữa ngón tay, nghiêng đầu nhìn Giản Húc lần nữa, nhàn nhạt nói: “Dáng dấp không tệ, qua mấy người rồi?”
Giản Húc hiểu ý của Phó Huân, không chút do dự nói: “Sau này sẽ chỉ theo một mình Phó tổng.”
Phó Huân cười thầm một tiếng: “Rất biết nói chuyện.”
Giản Húc cảm giác tâm tình Phó Huân đã có chút khá lên, lại hơi xích người đến gần Phó Huân, một cái tay lần nữa lặng lẽ đặt ở trên đùi hắn, nhẹ giọng nói: “Luôn ngưỡng mộ Phó tổng cực kỳ, không nghĩ tới có thể có ngày nói chuyện với Phó tổng.”
Phó Huân với khí lực kinh người, lúc đạp cái thứ ba, cánh cửa gỗ thật dày trực tiếp bị một cước của hắn tách ra khỏi khung cửa, rầm một tiếng ngã nằm trên đất.
Bên trong phòng trọ tối thui một mảnh, sau tiếng vang lớn của cửa khi đổ xuống thì đều là yên tĩnh vô cùng, Phó Huân đi vào phòng khách, nhìn phòng trọ vắng ngắt, hai mắt tràn đầy tia máu giống như sung huyết vậy.
“Giang Phi!” Phó Huân vừa đi vào phòng trọ, vừa trầm giọng nói: “Tôi biết cậu trở lại, cậu là tự mình đi ra hay vẫn phải để tôi bắt cậu đi ra.”
Phó Huân tìm khắp phòng bếp phòng ngủ cùng phòng vệ sinh, nhưng đều không phát hiện được bóng dáng Giang Phi, được một lúc hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, không khỏi bắt đầu hồi tưởng, mới vừa rồi ở dưới lầu có phải nhìn lầm rồi hay không.
Có lẽ là nhìn hoa mắt, ánh sáng vừa rồi căn bản không ở tầng phòng trọ này?
Advertisement / Quảng cáo
Hẳn sẽ không sai, Phó Huân nhớ lúc nhìn thấy, hình như mấy tầng trên dưới chỉ có tầng này đèn sáng trưng.
Chẳng lẽ thật sự nhìn lầm rồi?
Phó Huân đi về phía ban công, muốn ngó ra cửa sổ nhìn tầng trên dưới một chút có ánh đèn sáng hay không, lấy cái này để chắc chắc lúc trước có thật sự bị hoa mắt hay không.
Đi tới trước ban công, Phó Huân một cái kéo màn cửa sổ ra, nhưng trong nháy mắt này, một bóng người bỗng nhiên chui qua dưới cánh tay đang duỗi thẳng của hắn, như cơn gió lao về phía cửa phòng trọ.
Là Giang Phi!
Phó Huân giật mình một cái, nhất thời khí huyết dâng trào, xoay người hướng về phía Giản Húc đứng ở cửa, hét lớn: “Ngăn cậu ta lại!!”
Giản Húc hoàn toàn hoa mắt choáng váng, sau khi phản ứng lại thì Giang Phi đã như con thỏ bị sói đuổi, vèo qua bên người hắn vọt ra ngoài.
Trên người Giang Phi khoác mỗi túi hành lý, rất hiển nhiên lần này vụng trộm chạy về là để lén thu dọn đống đồ đánh rơi.