Tránh Sủng II

Chương 192 : Đừng để chết là được!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Không có gì là Phó Huân không nghĩ tới, Giang Phi biểu hiện dè dặt nội liễm, hắn liền cố ý tấn công vào chỗ yếu ớt của Giang Phi, hắn sẽ không bởi vì hứng thú nhất thời đối với Giang Phi mà băn khoăn về cảm thụ của Giang Phi.



Phó Huân rất thanh tỉnh, tuy ở phương diện nào đó có mất khống chế vài lần trên người Giang Phi, nhưng cừu hận liên quan tới mẹ nuôi cùng Phó Nam vẫn khắc sâu ở trong đầu hắn, hắn cũng rõ khuôn mặt xảo quyệt ác độc của Giang Phi năm đó khi sống ở Giang gia, hắn sẽ không bởi vì Giang Phi ‘thay đổi’ mà thay đổi cái nhìn với cậu ta, hắn chỉ cảm thấy đây là Giang Phi bị cuộc sống chèn ép mới bất đắc dĩ thu liễm khuôn mặt thật của mình mà thôi.



Hiện tại cho dù Giang Phi đã chết, ở trong mắt của Phó Huân hắn, vẫn là đáng tội!



Toàn bộ quá trình, thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, thống khổ và khuất nhục mãnh liệt khiến Giang Phi một mực rơi nước mắt, trừ thống khổ khó mà kiềm chế ra, chính là thấp giọng cầu xin tha thứ, nhưng Phó Huân vẫn một tay giữ lấy eo của Giang Phi, khiến cậu không cách nào có một khắc được ngừng nghỉ.



Tuy nói động tác của Giang Phi vụng về, nhưng Phó Huân lại cảm nhận được thống khoái trước đó chưa từng có, trong nháy mắt kết thúc, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Giang Phi, trong thoáng chốc giống như là nhìn được phần nhớ nhung của hắn kia, hắn khó kìm lòng ôm lấy eo Giang Phi, đem mặt dựa vào ngực Giang Phi.



Advertisement / Quảng cáo



“Anh yêu em…” Phó Huân nhắm mắt lại, mất hồn thấp giọng nói: “Tiểu Nam, anh yêu em.”



Năm đó Phó Huân rời khỏi Giang gia, Phó Nam vẫn chỉ là một tiểu thiếu niên chưa hết ngây thơ, khi đó Phó Nam ở trong lòng Phó Huân đã là thân nhân yên lặng thề chết vẫn phải bảo vệ, nhiều năm như vậy rồi, tuy đã sớm tiếp nhận sự thật Phó Nam qua đời, nhưng ở trong lòng Phó Huân, Phó Nam thật giống như vẫn như trước lớn lên cùng với hắn…



Ngày nay trong lòng của Phó Huân, Phó Nam đã không còn là thiếu niên nhiều năm trước nữa, hắn vẫn luôn dùng trí tưởng tượng cùng nhớ nhung ở trong đầu khắc họa ra bộ dáng người thanh niên, chừng hai mươi, gương mặt nhu hòa, vẫn ôn nhu lương thiện như khi còn bé.



Mà trong lúc vô tình, Phó Huân cũng giống như yêu mất thanh niên Phó Nam mà hắn ảo tưởng ra, những năm này tuy hắn đối với nam nhân không có hứng thú nhưng lại thanh tỉnh mê luyến bóng dáng hư ảo trong lòng đó.



Ngẩn ngơ giờ khắc này khiến ngực Phó Huân giống như bị nứt ra một đường, cỗ nhớ nhung chôn giấu không để ý nhiều năm toàn bộ đều chui ra, nhưng sau phút bừng tỉnh ngắn ngủi, Phó Huân lại ý thức được người trước người là Giang Phi không phải Phó Nam, trong giây lát đó cừu hận thay thế nhớ nhung, * xen lẫn căm ghét, khiến cả người Phó Huân dần dần phát điên.



Vết thương trên cánh tay Phó Huân vẫn là nứt ra, bởi vì hắn cuối cùng lại mất khống chế.
Phó Huân cố tỏ ra hờ hững ho nhẹ một tiếng: “Đi qua xem một chút, đừng để cậu ta chết là được.”



Kiều Dương mặt đầy mờ mịt, cuối cùng xách hòm thuốc tò mò đi về phía phòng ngủ, chỉ chốc lát Phó Huân liền nghe được thanh âm hít một hơi kinh ngạc truyền từ phòng ngủ của Kiều Dương.



Phó Huân đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, hướng phòng ngủ lười biếng nói: “Người không chết được cậu trở về đi.”



Advertisement / Quảng cáo



Kiều Dương cũng coi là kiến thức rộng, hắn nhìn ra được Giang Phi trải qua cái gì mới biến thành như vậy, nhưng hắn đi theo Phó Huân nhiều năm, mặc dù chưa từng can dự đến cuộc sống riêng của Phó Huân nhưng cũng không nghĩ tới Phó Huân trên chuyện giường chiếu lại ác liệt như vậy.



Hơn nữa hắn nhớ mấy năm nay bạn giường của Phó Huân đều là nữ nhân, từ lúc nào biến thành…



Kiều Dương nhìn Giang Phi bất tỉnh trên giường, thở dài.



Chỉ chốc lát sau Kiều Dương ra khỏi phòng ngủ, nói với Phó Huân: “Chết thì không chết được, nhưng người sốt, đề nghị đưa đến bệnh viện.”



“Lên cơn sốt?” Phó Huân khẽ run nhưng ngay sau đó liền nhíu mày lại, không vui nói: “Thật đúng là một phế vật, mức này thôi đã lên cơn sốt.”



“…”



“Được rồi.” Phó Huân từ trên ghế salon đứng dậy, chỉnh lại cà vạt lạnh lùng nói: “Tôi trở về thay quần áo khác đến công ty, bên này giao cho cậu.”