Tránh Sủng II

Chương 193 : Nằm viện!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Giang Phi ngủ một giấc đến chạng vạng tối, lúc tỉnh lại thì bên trong phòng vắng ngắt, không có một bóng người, cậu chịu đựng khó chịu trong thân thể, chật vật từ trên giường ngồi dậy.



Giang Phi yếu ớt căng mi mắt, hoảng hốt kiểm tra bốn phía, một lúc lâu mới phản ứng được mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, mà sau phút định thần ngắn ngủi, kí ức điên cuồng cùng kinh khủng đêm qua liền thế mạnh như nước bắt đầu hiện lên trong đầu óc, Giang Phi chợt cảm thấy cả người phát lạnh, cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn, vành mắt dần dần ửng đỏ.



Máy điều hòa trong phòng bệnh vẫn để nhiệt độ dễ chịu nhất là hai mươi lăm độ, nhưng bên trong phòng bệnh yên tĩnh, Giang Phi vẫn như cũ cảm giác bốn phía có một cỗ ớn lạnh ray rứt bám lên trên người cậu, khiến cậu cảm thấy giá rét từ trong đến ngoài.



Giang Phi đã quên tối hôm qua mình bất tỉnh thế nào, trong trí nhớ, chỉ có khuôn mặt tàn bạo cùng dữ tợn bị tình dục điều khiển của Phó Huân, trong lúc cuồng phong bạo vũ, cậu giống như mẫu xét nghiệm bị Phó Huân đùa giỡn, trên tuyến thời gian không có lấy một điểm cuối, một mực đi tới đi lui trong sinh tử.



Phút chốc như vậy, cậu đã cho rằng mình sẽ không chống đỡ nổi.



Advertisement / Quảng cáo



Có lẽ đêm qua khóc quá nhiều hoặc là tiêu hao thể lực quá lớn mà lúc này cả người Giang đều mệt mỏi đến tận cùng,  suy nghĩ chết lặng ngược lại khiến cậu so với rơi lệ thì muốn một mình đờ đẫn tĩnh tọa một hồi hơn.



Mất hết ý chí, buồn nản như đưa đám, không phải đối với cuộc sống, mà là đối với chính mình…cái loại cảm giác từ trong ra ngoài thân thể đều ngập tràn hơi thở của Phó Huân, chỉ khiến Giang Phi cảm thấy muốn nôn mửa.



Giang Phi cúi đầu nhìn quần áo trên người, phát hiện đã bị thay quần áo dành cho bệnh nhân, tựa hồ nghĩ tới điều gì, Giang Phi cởi vài cúc áo trước ngực ra, quả nhiên như dự đoán của cậu, lúc này trên người mình, lại là một khối da không chỗ nào gặp được người.



Như vậy người thay quần áo bệnh nhân cho mình, nhất định là cái gì cũng biết hết rồi.



Giang Phi cài chắc áo, lúc này Kiều Dương đi vào phòng bệnh, hắn thấy Giang Phi đã tỉnh lại, không khỏi ngẩn ra: “Cậu tỉnh rồi, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ đến tối.”




Cầm thú chính là cầm thù, một khi bị nhìn thấu khuôn mặt thật, cho dù có ở trước mặt người ta dùng âu phục quý giá để che giấu bản tính hung ác xấu xa thì Giang Phi nhìn vẫn không khác gì người ở ngoài sáng như cũ.



Giờ khắc này trong mắt Giang Phi, đứng bên cạnh cậu không phải là tổng tài tập đoàn tuổi trẻ tài cao mà chỉ đơn thuần là một tên súc sinh áo mũ chỉnh tề.



Phó Huân mặt không cảm xúc đi về phía mép giường, Giang Phi theo bản năng dịch qua bên kia giường, cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn.



Advertisement / Quảng cáo



Phó Huân đứng ở mép giường, nhìn nam nhân trên giường nhìn thì như rụt rè e sợ, mà kỳ thực lại đang cắn chặt hàm răng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Tối nay có thể làm không?”



Giang Phi sửng sốt, kinh hoảng biết sai ngẩng đầu lên nhìn Phó Huân: “Không…không thể, còn chưa khôi…khôi phục, tôi…tôi tối nay thật sự không…”



“Được rồi.” Phó Huân lười biếng ngắt lời Giang Phi: “Dù cậu có nguyện ý tôi cũng không có khẩu vị.”



Giang Phi mặt phồng đến đỏ bừng, nhưng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, lần nữa chậm rãi cúi đầu.



Lúc này Phó Huân ném kẹp văn kiện ở trong tay tới trước người Giang Phi, trầm giọng nói: “Ký vào.”



Giang Phi chậm rãi mở kẹp văn kiện ra, phát hiện bên trong lại là hiệp nghị Phó Huân đã thỏa thuận với cậu tối qua…Nói là hiệp nghị, kỳ thực giống khế ước bán thân hai tháng của Giang Phi cậu thì đúng hơn.