Tranh Thiên Hạ

Chương 32 : Lời hứa ban đầu

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


Lan Lăng Cung thực chất chẳng có người nào đến viếng thăm như Tích Vân đã phỏng đoán, chỉ vì Thái y trị thương cho thế tử có bảo: “Thế tử bị thương cực kỳ nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng dài lâu, không ai được phép quấy rầy!”.



Câu nói này của Thái y đã khiến cho những kẻ giả tâm giả ý, lòng vẫn bất an hay mấy tên định đến vuốt mông ngựa [1] phải ngậm ngùi hồi phủ, cho nên hiện giờ ngoại trừ những thủ hộ, cung nhân phụng dưỡng trong Lan Lăn Cung ra, còn lại đều rất trống trải và yên tĩnh.



[1] Vuốt mông ngựa: người hay nịnh nọt xun xuê bợ đỡ.



“Công tử, Xuyên Vũ muốn bẩm báo.”. Trong Lan Ngôn Thất, Nhâm Xuyên Vũ nhẹ nhàng quỳ xuống đối diện giường của Lan Tức.



“Ừ.”. Lan Tức thản nhiên trả lời, cười như không cười, lại có vẻ giỡn như không giỡn. Hắn đưa tay khẽ vuốt ve một con mèo con trắng như tuyết, ngắm nghía đôi mắt đẹp như ngọc bích kia, vừa đùa vừa đe dọa nó, bất luận là sắc mặt hay thần tình đều không có chút gì giống bệnh nhân đang “Trọng thương nghiêm trọng”.



Chính là cái vẻ mặt này. Vẻ mặt tựa hồ đã nắm hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, thờ ơ nhìn một đám người múa may quay cuồng trước mắt, lại chỉ thản nhiên cười chế giễu hả hê khi mưu tính cả thiên hạ mà thiên hạ không hay biết gì! Nhâm Xuyên Vũ nhìn người trước mặt, tư tưởng không khỏi trở về một thời xa xôi…



Song thân y qua đời vì bạo bệnh, gia sản bị cưỡng đoạt, y dẫn theo tiểu đệ đệ lưu lạc khắp nơi, lang thang đầu đường xó chợ. Thế mà ông trời còn cho rằng bọn họ chưa đủ đau khổ, chẳng những thổi gió rét sương nồng lạnh lẽo cắt da, để cho những người qua lại trên phố phỉ nhổ nhục mạ bọn họ, mà còn làm những tên hành khất ác độc cướp đi cái áo bông rách nát y đã vất vả xin được từ một hộ nông bên đường! Đến cả chó mèo hoang dại cũng dám đường hoàng giật lấy cái bánh bao cứng như đá từ trên miệng y…



Một ngày nọ, sau khi đám hành khất đã cướp sạch tất cả những gì của hai người thì bọn chúng liền chuyển sang tiểu đệ đệ, chỉ vì chúng cho rằng nếu bán đi tiểu hài tử ngây thơ cho một gia đình không con cái thì chắc chắn chúng sẽ được giá tốt!



Y sức cùng lực kiệt, kêu gào khóc lóc trời đất cũng không nghe, cố gắng nắm chặt tay tiểu đệ đệ của mình cũng không nổi. Mà những kẻ đó lại còn chưa hài lòng hả dạ, nghênh ngang ngồi ở trước mặt y, đá đổ cơm thừa canh cặn y vừa mới đi xin được, đôi chân thối bẩn giẫm đạp lên người y, tiếng đệ đệ kêu khóc vì bị bọn chúng trêu cợt vang vọng bên tai từng hồi… Khoảnh khắc ấy, y thầm nghĩ rằng, trên đời liệu có ác giả ác báo thật hay không? Tại sao y và đệ đệ lại phải chịu kiếp nạn này? Rốt cuộc thì trên đời có còn công lý hay không?



“Không thể tưởng tượng được vừa mới ra cung mà đã chứng kiến trò vui!”. Một thanh âm trẻ con tao nhã vang lên giữa những tiếng gào khóc, đùa bỡn, mắng chửi.



Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa ngã tư đường có một cậu bé chừng bảy, tám tuổi, mặc trường bào màu đen tuấn nhã, phía sau người là một đám quan lại phục sức khác nhau.



Những tên hành khất đang giẫm đạp y không khỏi dừng chân, tiểu đệ đệ cũng ngưng khóc lóc, chỉ còn những tiếng rên rỉ mơ hồ vang vọng khắp con ngõ. Bọn chúng chậm rãi tản ra hai bên, có vẻ như chúng biết cậu bé này có lai lịch không nhỏ, đám ký sinh trùng tầng lớp thấp nhất như chúng không thể tùy tiện đắc tội.



Ông trời cuối cùng cũng bằng lòng vứt cho y một chút thương hại rồi sao?…



Chỉ tiếc, y đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!



Cậu bé áo đen đảo mắt nhìn những tên hành khất kia, nhìn qua tiểu đệ, cuối cùng nhìn chằm chằm vào người y, ánh mắt không hề có chút cảm xúc và độ ấm, chỉ cực kỳ lãnh đạm vô tình. Giây phút ấy, y chợt cảm thấy như có một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, nháy mắt liền rơi xuống đáy vực sâu.



“Bách Anh.”. Cậu bé thản nhiên kêu lên, cũng vươn tay ra.



Lập tức có một người cầm chiếc hộp to khom lưng tiến đến, sau đó mở hộp ra, một mùi thức ăn thơm ngon bay phảng phất, y thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước bọt của mấy tên hành khất.



Cậu bé nhìn y, sau đó vung tay ném những chiếc bánh ngọt trong hộp xuống mặt đường. Mấy tên hành khất trông thấy không khỏi thèm thuồng, tuy nhiên vẫn do dự không dám vọng động. Ngay sau đó, cậu bé lại ném ra những miếng thịt kho, đám ăn mày liền không nhịn được lao lên tranh cướp. Cậu bé vẫn chỉ nhếch môi cười nhàn nhạt, không ngừng ném ra đồ ăn, ném ra gà nướng, ném ra cánh vịt ướp sen, ném ra cá hấp gừng… Mỗi lần cậu ném ra thứ gì đều liếc mắt nhìn y một cái, mỗi một món ăn đều khiến cho đám hành khất phải tranh giành ngấu nghiến, còn y… chỉ có thể nằm trên mặt đất, bụng đói cồn cào, sức cùng lực kiệt, mặt mũi bầm dập, toàn thân ngập tràn vết thương.



“Ca ca, Vân Nhi đói…”. Tiểu đệ đệ khẽ kéo một góc tay áo y, đôi mắt trong suốt đói khát van cầu, mà đám hành khất đang tranh cướp thức ăn ấy cũng không rảnh bận tâm đến họ.



Cậu bé lại tùy ý ném thức ăn xuống đất, giống như không phải đang ném những món ăn cao sang đắt giá mà chỉ như vứt những miếng rác tầm thường, cử chỉ cực kỳ tiêu sái, mỗi lần ném một món ra, con ngươi đen như ngọc lại liếc nhìn y một cái.



Rốt cuộc, khi cậu bé quẳng một con tôm to bằng nắm tay xuống, y đột ngột bò lên trên, khí lực không biết từ đâu vọt đến, chỉ biết nhất định phải cướp cho bằng được con tôm này. Bởi vì y còn muốn sống, y và đệ đệ phải sống trong cái thế giới tranh đoạt hỗn loạn, người người ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn…



Đập, kéo, đánh, đá, cắn… Y dùng toàn bộ sức lực của mình để đấu tranh, ánh mắt gắt gao nhìn con tôm ấy, liều lĩnh xông vào, đây là con tôm của y!



Nhưng con tôm lại luôn cách y quá xa, mỗi lần y tiến lên trước một bước, nó tựa hồ lại lùi về sau một bước, trời đất trở nên vặn vẹo, không ngừng uốn lượn xoay vòng, y mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói của cậu bé văng vẳng bên tai: “Trên đời này không có thứ gì đột nhiên từ trên trời rơi xuống, tất cả đều phải dựa vào năng lực bản thân! Nếu ngươi muốn có nó, nhất định phải trả giá!”.



Đúng vậy, nếu trời không thương xót người, người chỉ có thể tự cứu lấy mình! Bất luận phải ra sao, bất luận dùng cách nào, chỉ cần có thể sống sót thì trời đất cũng không được phép trách móc!



“Nếu không còn gì nữa thì đi nghỉ ngơi đi!”. Thanh âm Lan Tức thản nhiên truyền đến, kéo Nhâm Xuyên Vũ trở về thực tại.



“Dạ!”. Nhâm Xuyên Vũ cúi đầu đáp.



Có tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài, sau đó là tiếng nội thị cẩn thận vang lên: “Công tử, ngọc giá của Phong Vương đã đến trước cung, xin hỏi ngài có muốn tiếp kiến hay không?”



Đôi mắt đen như mực của hắn chợt hiện lên một tia sáng, đầu ngón tay đang vuốt ve con mèo cũng thoáng dừng lại.



“Mau nghênh đón!”. Giọng nói vội vàng kia vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng như gió, dịu dàng như nước, tuy bên trong đã ẩn chứa một chút xúc động.



Nhâm Xuyên Vũ nhìn thấy thế khẽ cau mày, sau đó cúi đầu nói: “Xuyên Vũ xin phép cáo lui.”.



“Ừ!”. Lan Tức tùy ý đáp, mâu quang chuyển sang nhìn con mèo, thần tình bỗng chốc bay đi đâu mất.



Nhâm Xuyên Vũ mở cửa bước ra, bàn tay trong tay áo không khỏi nắm chặt thành quyền, những cung nhân, thị hầu phía trước đã xếp thành một hàng nghênh đón Phong Vương đại giá.



Y ra khỏi Trạch Lan Viên, xa xa đã trông thấy đội nghi trượng của vương đang đến, đành cúi đầu tránh sang một bên.



“Nhâm tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”.



Phía trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm vô cùng tùy ý, Nhâm Xuyên Vũ nhìn thấy một làn váy màu trắng thêu phượng vũ dài chấm đất, còn có một đôi hài màu lam thoáng lộ ra bên ngoài, trên hài khảm một viên hắc trân châu to bằng hạt đậu.



“Xuyên Vũ bái kiến Phong Vương.”. Y vội cúi đầu cung kính bái lễ.



“Nhâm tiên sinh đến thăm bệnh tình của công tử, hay là… kể những chuyện ‘nội triều’ thú vị cho công tử giải khuây?”. Ánh mắt Tích Vân dừng lại trên đỉnh đầu Nhâm Xuyên Vũ, ngữ khí bình thản hỏi.



Y khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, sau đó bình tĩnh đáp: “Xuyên Vũ là người hầu của công tử, ngày nào cũng hầu hạ bên cạnh công tử.”.



“Hả?”. Tích Vân mỉm cười nhìn y: “Nhâm tiên sinh chắc còn có chuyện quan trọng phải làm, bổn vương không làm lỡ thời gian của ngươi nữa.”




“Dạ, nương nương.”. Chúng cung nhân khom người lui ra.



“Đỗ Nhi, không còn ai nữa, con có chuyện gì thì nói cho mẫu hậu nghe đi.”.



“Mẫu hậu, nhi thần thỉnh người đến phủ Tầm An Hầu.”. Phong Đỗ đột nhiên ngẩng đầu lên nói, ánh mắt phát sáng bất thường khiến người ta phải sợ hãi.



“Đến phủ Tầm An Hầu? Đến đó làm gì?”. Bách Lý Hậu thắc mắc hỏi.



“Nhi thần cần mẫu hậu lấy thân phận của mẫu nghi một quốc gia gây áp lực lên ông ấy!”. Phong Đỗ nghiến răng kêu lên.



“Gây áp lực lên ông ấy?”. Bách Lý Hậu hỏi lại, sau đó một ý niệm nhảy vào trong đầu, nhất thời bà lạnh run: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ con… Ngày đó… Con…”.



“Mẫu hậu.”. Phong Đỗ cầm lấy tay của bà, đè thấp thanh âm: “Đúng vậy, nhi thần đã làm thế đấy! Tất cả chuyện này không thể trách nhi thần được! Hắn dựa vào cái gì mà có thể ngồi lên ngai vương? Nhi thần cũng là con trai trưởng, huống chi mẫu hậu còn là quốc mẫu hiện thời, nhi thần phải là người kế thừa vương vị mới đúng! Năm đó… Năm đó nếu không phải do hắn, nhi thần sao có thể biến thành một người tàn tật?”. Phong Đỗ cúi đầu nhìn đôi chân ngoằn nghèo biến dạng của mình, giọng nói đầy vẻ oán hận thấu xương: “Nhi thần căm thù hắn! Chỉ cần nhi thần còn ở đây ngày nào, quyết không để cho hắn leo lên vị trí kia ngày đó. Chỉ cần nhi thần còn một hơi thở, nhất định phải trả cho bằng được mối thù này!”. Ngữ khí hắn vô cùng oán độc, ánh mắt nham hiểm như rắn nhìn chằm chằm về phía trước giống như đó là kẻ thù của mình, hận không thể ăn tươi nuốt sống nó để giải mối hận.



“Đỗ Nhi, con…con…”. Bách Lý Hậu vừa kinh hoàng vừa sợ hãi: “Chẳng lẽ con còn không rõ hắn ta là loại người gì sao? Sao con lại hồ đồ như vậy?”



“Mẫu hậu!”. Phong Đỗ kêu lên vội vã: “Lúc này không phải là lúc chỉ trích nhi thần, người nhất định phải cứu nhi thần!”. Hắn quỳ xuống đất, đôi chân bất tiện làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt: “Chuyện này nếu bại lộ ra ngoài, chẳng những tính mạng của nhi thần khó bảo toàn mà đến đại ca, nhị ca, ngũ đệ, lục đệ, thất đệ có liên can cũng sẽ không thoát khỏi bị truy cứu, đến lúc đó…”



“Cái gì? Ngay cả ba đệ đệ của con… cũng…”. Bách Lý Hậu không chỉ kinh hoàng mà còn tim đập chân run hoảng sợ: “Con làm sao… làm sao mà… Trời ơi! Những năm gần đây, mẫu hậu biết không thể để kẻ kia sống sót. Nhưng mà… nhưng mà….con thấy biết bao nhiêu lần chúng ta hành động, có lần nào thành công không? Kẻ kia…hắn…hắn… thật đáng sợ, đáng sợ như ma quỷ!”.



“Mẫu hậu, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh biến! Chắc người đã biết có rất nhiều kẻ đang thèm muốn cái vị trí kia!”. Phong Đỗ ngẩng đầu, hào quang trong mắt sáng rực như ma trơi: “Mười bảy tên thích khách ngày đó đều là do đại ca mời đến, còn nhi thần thì mời một số thích khách khác đến đây. Nhưng mà chẳng hiểu tại sao số thích khách nhi thần mời lại không đến đúng hẹn. Sau đó nhi thần có phái người đi tìm thì phát hiện được số thích khách kia đã chết giữa đường. Nhi thần đoán nhất định là hắn đã biết trước kế hoạch của nhi thần cho nên liền ra tay trước. Nhi thần… Không ngờ lại rơi vào bẫy của hắn! Mười bảy tên thích khách ngày đó bị hắn và Phong Vương liên thủ chế trụ, lại còn cố tình giữ lại ba tên! Mà hiện giờ… nhi thần có đi thăm dò thì biết được rằng Vương thúc đã lần theo manh mối của đám thích khách. Nhi thần và đại ca vài lần đến bái phỏng Vương thúc đều bị chặn từ ngoài cửa, nhi thần nghĩ chắc chắn ông ta đã biết được chuyện gì rồi… Đám thích khách trên mặc dù không có liên quan đến nhi thần nhưng lại có liên quan đến đại ca, đại ca… Nếu y bị bắt… y sẽ kéo nhi thần xuống chết chung! Đến lúc đó… Mẫu hậu, người nhất định phải cứu nhi thần!”.



“Đỗ Nhi, con đứng lên trước đi!”. Bách Lý Hậu vừa đỡ Phong Đỗ dậy vừa cất giọng mắng: “Con giết hắn thì ta có thể hiểu được, nhưng mà… Tại sao ngay cả phụ vương… Ngay cả phụ vương mà con cũng không buông tha!”.



“Mẫu hậu, người nghĩ nếu phụ vương biết được sự thật, ông sẽ đứng về phía chúng ta sao?”. Phong Đỗ đứng lên, ánh mắt sắc bén như kim châm nhìn chằm chằm vào mẫu thân: “Nếu đã làm thì phải giải quyết tận gốc, sau đó, Hắc Phong Quốc này sẽ là của mẫu tử chúng ta!”.



“Nếu phụ vương của con biết được…”. Bách Lý Hậu chợt lạnh run, không khỏi suy nghĩ, nếu là trước kia, chắc chắn ông sẽ hết lòng bênh vực bà, nhưng mà… Hiện giờ bà chỉ là hoa tàn liễu héo, không còn là mỹ nhân đẹp đẽ lạ lẫm đối với ông như xưa…



“Thế nhưng… Lúc này… Tầm An Hầu có chịu nghe lời bổn cung không?”. Bách Lý Hậu có chút lo lắng nói, bà biết người tên Tầm An Hầu vốn dĩ nổi tiếng là gian xảo.



“Vốn con muốn tìm Vương thúc… Nhưng mấy lần đến đều thất bại! Chắc chắn hắn đã âm thầm phái người bảo vệ ông ấy, hắn muốn mượn Vương thúc lật đổ chúng ta! Cho nên mẫu hậu, bất kể là phải dùng thủ đoạn gì, người nhất định không được để cho Vương thúc bẩm tấu sự thật với phụ vương!”. Phong Đỗ nói tiếp: “Bọn con chỉ là con cháu, là hậu bối cho nên Vương thúc có thể không để ý tới, nhưng người là quốc mẫu, thân phận cao hơn ông ta, chắc chắn ông ta phải nghe lời người!”.



“Được! Vậy mẫu hậu đi tìm ông ấy!”. Bách Lý Hậu bỗng nhiên tỉnh táo lại, trầm giọng thốt lên: “Vì nhi tử của ta, ta sẽ làm mọi cách để Tầm An Hầu phải câm miệng!”. Đôi mắt bà chợt bắn ra tia sáng bén nhọn như đao tuyết.



Chỉ có điều lần này, Bách Lý Hậu đã chậm chân.



Khi bà tìm đến phủ Tầm An Hầu, cung nhân trong phủ nói rằng, Hầu gia đã tiến cung. Bà liền vội vàng quay về hoàng cung, lập tức nghe cung nhân trong cung bẩm báo, Hầu gia đã vào Hoàng Cực Cung!



Vào Hoàng Cực Cung? Từ sau lần Phong Vương bị ám sát đến nay, Hoàng Cực Cung ngoại trừ ngự y đều cấm người khác ra vào, thế mà bây giờ lại cho phép Tầm An Hầu vào! Vậy thì…tất cả đã trễ rồi! Tức khắc, một cảm giác tuyệt vọng từ trên trời ập xuống đầu bà! Bách Lý Hậu nghĩ đến thủ đoạn của kẻ kia, nghĩ đến… bà hoàn toàn tuyệt vọng.



Năm thứ mười tám, chuyện chấn động nhất Hắc Phong Quốc không phải là thế tử và nữ vương Bạch Phong Quốc đính hôn, mà là vụ án chư tôn công tử mua chuộc thích khách ám sát đại vương cùng thế tử.



Cuối tháng tư, Phong Vương hạ chỉ: Đại công tử Phong Giao, nhị công tử Phong Nghiêu, tứ công tử Phong Đỗ, ngũ công tử Phong Cử, lục công tử Phong Đình, thất công tử Phong Giang hám lợi mê muội, mất trí phát cuồng, vì đoạt vương vị mà hợp mưu tìm cách mưu sát cô gia và thế tử. Hành vi như vậy còn không bằng loài cầm thú! Cử chỉ bạc tình của chúng khiến lòng cô gia vô cùng đớn đau. Cô gia mặc dù bi thương nhưng vương pháp không chấp nhận, lý tình không thể tha, thiên địa cũng không dung. Nay đau lòng hạ chỉ, đại công tử Phong Giao, tứ công tử Phong Đỗ theo luật chém đầu, nhị công tử Phong Nghiêu, ngũ công tử Phong Cử, lục công tử Phong Đình, thất công tử Phong Giang ban thưởng cho ba thước lụa trắng.”.



Vào ngày Phong Vương hạ chỉ, Cửu Vi liền ngắt hết mấy cánh hoa tuyết lan, định lấy hương hoa chưng bánh thủy tinh cho Tích Vân nếm thử.



“Đây là điều hắn muốn sao?”. Cửu Vi nhìn chiếc giỏ đựng phân nửa cánh hoa tuyết lan bỗng nhiên mất hứng, đầu ngón tay vô thức đùa bỡn mấy cánh hoa kia, đôi mắt có chút lo lắng nhìn Tích Vân đang ngồi đối diện, người như vậy, có thích hợp với Tịch Nhi không?



Tích Vân bẻ một đóa hoa lan đặt vào tay mình, cúi đầu ngửi ngửi mùi hương thơm ngát, khẽ thở dài một hơi: “Mấy đóa hoa lan này thật thuần khiết!”



“Nhiều huynh đệ như vậy liên thủ lấy mạng hắn, hắn làm vậy cũng không sai, chỉ là…”. Cửu Vi ngắm nhìn Tích Vân đang ngồi giữa vườn hoa lan, một thân áo trắng thuần như tuyết, người và hoa đan xen lẫn nhau, nàng ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay mình, tinh thần có chút hoảng hốt. Y âm thầm thở dài, đến bên cạnh nàng bảo: “Tịch Nhi, người như vậy, muội… Aizzz…”.Y muốn nói gì đó nhưng chung quy lại không thể nói ra, mà dù không muốn nói nhưng vẫn phải nói, dù sao phải để tự nàng quyết định.



“Một người đứng đầu, một người dòng trưởng, nếu đại vương và thế tử chết đi, bọn họ ảo tưởng mình sẽ được ngồi lên vương vị!”. Tích Vân thổi bay đóa tuyết lan trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, bầu trời u ám lại thập phần tăm tối, vầng mặt trời trốn sau tầng mây mãi không chịu ló dạng: “Có điều bọn họ… sao có thể là đối thủ của hắn!”.



“Một lần thẳng tay xử tử sáu người con trai, Phong Vương… cũng thật tàn nhẫn!”. Cửu Vi than thở: “Hắc Phong Quốc – quả nhiên danh phù kỳ thực!”. [5]



[5] Danh phù kỳ thực: danh xứng với thực, đúng như tên gọi



“Nếu không tàn nhẫn, há có thể chấp chưởng Hắc Phong Quốc bốn mươi năm nay, huống hồ… Nếu ông ta không đủ tàn nhẫn, vậy những người con trai khác… Huynh cứ thử nghĩ đi, với phong cách hành sự của hắn, hắn nhất định sẽ hốt gọn một mẻ, Phong Vương… kỳ thật đã nỗ lực hết mình rồi, cũng đã bảo vệ được vài người!”. Tích Vân nhắm nghiền hai mắt.



“Thì ra muội bảo hắn muốn ‘sạch sẽ’ là ‘sạch sẽ’ như thế!”. Một lát sau Cửu Vi mới mở miệng nói, cúi đầu nhìn giỏ hoa: “Từ nay về sau, còn ai dám mong muốn cái ngôi vị này? Hắn đã yên yên ổn ổn ngồi trên đó rồi!”.



Tích Vân mở mắt ra, thản nhiên nhếch môi cười, nụ cười không chút biểu tình, không chút cảm xúc: “Cửu Vi, đây chỉ là một lý do thôi, quan trọng nhất là hắn muốn tay mình cũng phải sạch!”. Mâu quang nàng dừng trên mặt Cửu Vi, quan sát khuôn mặt vô cùng bình thản của y, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam nhạt, mi tâm ẩn chứa linh khí… Vốn dĩ huynh ấy không nên cuốn vào chuyện này, chỉ vì mình, mà về sau huynh ấy… Không! Tuyệt đối không thể để cho huynh ấy phải chịu một chút thương tổn! Bất kỳ ai cũng không thể động vào huynh ấy!



“Hắn muốn tay mình cũng phải sạch?”. Cửu Vi nhíu mày, sau đó giật mình, tay nắm chặt lấy giỏ hoa: “Hóa ra là như vậy! Mượn tay Phong Vương để loại bỏ hết chướng ngại vật, sau đó lợi dụng thời cơ tốt khi Phong Vương trọng thương, mà lại… Như vậy thì, toàn bộ Hắc Phong Quốc đã hoàn toàn nằm trong tay hắn! Mà dõi mắt nhìn khắp Hắc Phong Quốc, có ai không cảm động vì sự dũng cảm và hiếu thảo xả thân cứu phụ vương, có ai không đau lòng bi phẫn vì hắn bị huynh đệ ruột thịt sát hại. Một tay hắn sắp đặt nên chuyện này, lại còn được người trong thiên hạ đồng tình ủng hộ!”. Cửu Vi mặc dù không thể nói là đang tán thưởng, nhưng lại không thể không bội phục. Toàn bộ mọi chuyện, toàn bộ con người đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Người như hắn, may là trên đời không có nhiều!.



“Tịch Nhi, trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ có mình muội mới đủ khả năng đứng ngang hàng với hắn!”.



Tích Vân lại ngơ ngẩn nhìn đóa hoa lan trước mắt, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Cửu Vi, chắc huynh chưa từng thấy loại người nào như hắn. Cho dù hắn làm chuyện gì xấu xa đi nữa, cả thiên hạ này đều tin hắn là người nhân nghĩa! Cho nên hắn mới thích hợp nhất để làm hoàng đế, bởi vì hắn chiếm được lòng tin của tất cả mọi người!”.



“Vì vậy bất luận thế nào, muội cũng sẽ trợ hắn gầy dựng thiên hạ?”. Cửu Vi nhìn nàng hỏi.



“Đúng vậy, bất luận thế nào, muội đều phải trợ hắn!”. Tích Vân giơ tay che lại mi tâm, lòng bàn tay chạm vào miếng nguyệt ngọc lạnh lẽo trên trán. Ngón tay nàng nhẹ phủ lên hai tròng mắt, che đi hết thảy mọi cảm xúc ẩn giấu sau con ngươi.



“Thiên hạ mới sao?”. Cửu Vi đưa tay nhìn trời, ánh mắt vừa có chút mong chờ lại vừa có chút lo lắng.