Tranh Thiên Hạ

Chương 33 : Vòng đấu đầu tiên

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


Hoàng Cực Cung rốt cuộc cũng mở cửa, người đầu tiên bước vào là thế tử Lan Tức.



Phong Vương yên lặng nằm trên ngự sàng, đôi mắt đen như mực của ông lúc này đã mất đi sự tinh tường và sắc bén, chỉ còn lại một màu sắc ảm đạm nhìn chằm chằm vào long trướng màu vàng trên đỉnh giường. Tấm long trướng này có thêu hình một con rồng lúc ẩn lúc hiện giữa những vầng mây, ngẩng đầu ngạo nghễ bay lên chín tầng trời.



“Đại vương, thế tử đã đến!”. Có tiếng nội thị nhẹ nhàng vang bên tai.



Ông quay đầu lại nhìn thì đã thấy Lan Tức đứng bên cạnh giường mình từ bao giờ, thần tình bình tĩnh sâu xa khó hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt tao nhã ung dung, vĩnh viễn không bao giờ mất đi.



“Các ngươi lui ra đi.”. Phong Vương phân phó.



“Dạ.”. Tất cả chúng cung nhân, nội thị lặng lẽ lui ra.



“Không biết phụ vương triệu nhi thần đến đây có chuyện gì?”. Lan Tức hơi khom người hỏi.



“Ngồi xuống.”. Phong Vương giơ tay lên.



“Đa tạ phụ vương.”. Lan Tức ngồi xuống hàng ghế cẩm trước giường.



Phong Vương âm thầm nhìn Lan Tức, nhìn người con trai thông minh nhất và cũng đáng sợ nhất của ông.



“Bây giờ thì ngươi vừa lòng chưa?”. Rốt cuộc Phong Vương cũng mở miệng hỏi.



“Vừa lòng?”. Lan Tức dường như có chút nghi hoặc ngước mắt lên nhìn Phong Vương: “Không biết phụ vương đang ám chỉ điều gì?”.



Phong Vương cố gắng nhếch môi cười, khuôn mặt tái nhợt đầy những nếp nhăn, ông nói: “Ngươi không cần phải giả vờ trước mặt ta, cứ cho là ngươi lừa được hết những người trong thiên hạ nhưng không lừa được ta đâu. Đừng quên ngươi là con trai ta, không ai hiểu con bằng cha mẹ!”.



Lan Tức nghe vậy cũng cười cười, cười đến vân đạm phong thanh: “Nhi tử của phụ vương nhiều lắm, chắc gì người đã hiểu hết.”.



Phong Vương bình tĩnh nghe những lời có vẻ hơi bất kính của hắn, quan sát cặp mắt đen láy sâu thẳm giống y như cặp mắt mình: “Ngươi hận ta đến thế sao? Ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể phai nhạt hận, tiêu tan oán?”.



“Hận? Oán?”. Lan Tức vừa nghi ngờ vừa buồn cười hỏi ngược lại: “Phụ vương, nhi thần hiếu thuận với người còn không kịp, lấy đâu ra hận, lấy đâu ra oán? Huống hồ… Người cũng biết, nhi thần giỏi nhất là làm cho cuộc sống của mình viên mãn và thoải mái, hà cớ gì phải rước thêm phiền não vào thân!”.



Phong Vương chỉ bình tĩnh dõi theo hắn, tựa như muốn nhìn xuyên thấu hết nội tâm của người con trai này, thật lâu sau, ông mới dời mắt nhìn đỉnh trướng thêu hình rồng bay lượn, nhẹ nhàng thở dài: “Những năm gần đây, không phải… không phải con muốn báo thù cho mẫu hậu ư?”.



“Báo thù cho mẫu hậu?”. Lan Tức lại càng tỏ ra khó hiểu hơn, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào phụ thân của hắn, sâu trong ánh mắt hàm chứa một tia giễu cợt cực nhỏ: “Mẫu hậu năm xưa không phải vì cứu người mà bị thích khách giết chết tại Hoàng Cực Cung sao? Hơn nữa đám thích khách kia đã bị người ‘Thiên đao vạn quả’ [1] rồi, thù cũng đã sớm được báo!”.



[1] Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây. Một hình phạt lăng trì róc xương thời phong kiến.



Phong Vương bỗng nhiên nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện gì đó, tựa như cũng muốn lảng tránh những chuyện tàn nhẫn đã xảy ra. Một hồi lâu sau ông mới khàn khàn mở miệng: “Ta vốn nghĩ là con không biết gì, dù sao khi đó con cũng chỉ mới bốn tuổi, thế nhưng bốn tuổi mà con đã dám đẩy đệ đệ của mình từ trên bậc thang trăm bậc xuống thì ta liền hoài nghi, chẳng lẽ con đã biết được sự thật? Con là một hài tử thông minh tột đỉnh, ta thật sự… luyến tiếc con, ta nghĩ con còn nhỏ như vậy, lâu ngày rồi cũng sẽ quên. Huống chi tứ đệ của con cũng đã biến thành người tàn tật, có lẽ con sẽ không oán hận nữa. Chỉ là ta vẫn không ngờ rằng, hai mươi hai năm qua, con vẫn chưa hề quên được chuyện này, hóa ra con vẫn…”.



Nói đến đây ông chợt dừng lời, đôi tay đang buông lỏng hai bên giường bất ngờ nắm chặt lại, ông khép mắt, làn da tái nhợt nổi đầy gân xanh: “Con… Ngày đó trên Đài Tức Phong, Nhâm Xuyên Vũ giả vờ thét lên kinh hãi để ngăn Phong Vương cứu ta… Con… con thật sự hận ta đến vậy sao? Con muốn thấy ta chết trong tay của thích khách cho bằng được? Bọn Tứ Vương Nhi cho dù có dị tâm nhưng bằng khả năng của con, sau khi đăng vương con hoàn toàn có thể ngăn chặn bọn chúng… Chuyện ở Đài Tức Phong vốn dĩ không thể phát sinh, mà con… lại mượn dị tâm của chúng để… Con muốn giết hết thân nhân của mình sao?!”.



Phong Vương nói đến câu cuối cùng thì đã khàn hẳn giọng, hô hấp dồn dập rối loạn, đôi mắt đột nhiên mở ra sáng quắc như ánh mặt trời. Ông chăm chú nhìn người con trai trước mặt, người con trai đã khiến ông rất tự hào, cũng khiến ông phải đề phòng cảnh giác: “Ta biết con có rất nhiều chứng cứ… Nếu ta không động thủ, không xử trí bọn chúng, nếu ta dặn Vương thúc của con giấu nhẹm chuyện này, con sẽ tự công bố cho hậu thế có đúng không? Sau đó, con muốn cho người trong thiên hạ phẫn nộ rồi đòi xét xử hết tất cả?! Con thật sự không muốn để lại một người thân nào ư? Thật sự chỉ muốn một mình mình độc bá thiên hạ thôi ư?!”.



Ông giơ tay lên, khẽ mở mắt, vuốt vuốt lồng ngực mình: “Năm xưa… Năm xưa Bát đệ bảo ta lòng dạ hiểm độc, còn con… chỉ có thể nói là hơn chứ không kém! Ta… Ít ra ta còn chưa đuổi cùng giết tận, còn chừa lại đường sống cho người khác. Nhưng mà con… Nếu con cứ cố chấp như vậy, cho dù có nắm được thiên hạ này, thì cũng mãi chỉ là ‘Người cô độc’!”.



Phong Vương nói một mạch xong đã thở hồng hộc, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt trở nên bi phẫn và đau thương.



Nhưng cho dù lời nói của ông có sắc bén ra sao, cảm xúc có mãnh liệt thế nào, Lan Tức vẫn chỉ lạnh nhạt lắng nghe, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, hai tay siết chặt lại như đang nắm chặt thứ gì đó.



Trong phòng trở nên lặng lẽ, chỉ còn mỗi tiếng hít thở của Phong Vương.



“Phụ vương gọi nhi thần đến đây chỉ để giáo huấn nhi thần thôi sao?”. Lan Tức sau cùng mới thản nhiên cất lời, ánh mắt hờ hững nhìn sắc mặt tái nhợt đầy mỏi mệt của Phong Vương. Đối với vị phụ thân này của hắn, hắn không có một chút cảm xúc, cho dù là một tia oán hận. Đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ có thể xem ông như người xa lạ, thật là việc đáng buồn nhất trên thế gian…



“Thời gian của ta không còn nhiều, Hắc Phong Quốc sẽ sớm vào tay con, hy vọng con dừng lại tại đây.”. Phong Vương ổn định cảm xúc, có chút mệt mỏi nhắm mắt nói, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc: “Bọn họ dù sao cũng là thân nhân có cùng huyết mạch với con!”.



“Ha ha… Thân nhân có cùng huyết mạch… Ha ha… Tôi chưa bao giờ có thân nhân!”. Lan Tức khẽ bật cười thành tiếng, ngẩng đầu lên vô cùng tao nhã, đôi mắt xanh đen không hề lộ ra ý cười, chỉ ẩn chứa khí lạnh ngàn năm làm đóng băng trái tim người khác: “Tôi chỉ biết từ lúc còn nhỏ, tất cả những người xung quanh đều muốn lấy mạng tôi, tất cả những người mà ông bảo là thân nhân có cùng huyết mạch này!”.



Lời vừa nói ra, Phong Vương bỗng nhiên mở to mắt nhìn Lan Tức, ông thở dài im lặng không đáp.



“Nhưng mà phụ vương à, ông cũng đoán sai rồi, thật ra tôi chưa từng hận ai hết.”. Lan Tức nhìn Phong Vương khẽ lắc đầu có chút tiếc nuối, chẳng biết là hắn đang tiếc nuối ông phán đoán sai hay là tiếc nuối bản thân mình không oán hận ai hết: “Năm tuổi tôi đã nghĩ thông vấn đề này rồi. Phụ thân thì sao? Huynh đệ thì sao? Trên đời này… không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ai. Đối với những kẻ kia cũng vậy, chúng ác thì tôi ác, dù sao ai cũng vì lợi ích riêng của mình! Cho nên… những thứ đó, tôi đã sớm nhìn thấu, đã sớm quen rồi…”.



Ngữ khí của hắn vô cùng lạnh nhạt không chút cảm xúc, thanh âm nhẹ nhàng như làn nước gợn chảy qua không để lại dấu vết. Hắn cúi đầu, mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây trâm phỉ thúy bị bẻ gãy, thân trâm xanh biếc, trên đỉnh đầu có dính một vết màu đen, đó là… một vết máu đã khô từ lâu!




Cánh đồng tuyết màu xanh… Trong suốt và thuần khiết ấy… mai sau sẽ không còn nữa … Khói lửa chiến tranh sẽ thiêu cháy đi khoảng không màu xanh, máu tươi sẽ nhuộm bẩn cánh đồng tuyết đẹp đẽ này… Không bao giờ còn nữa… Chút tình nghĩa ngày xưa cũng sẽ nhạt nhòa tan biến…



“Ngươi nói coi sao tên người tuyết kia còn đứng ngốc ra đấy?”. Hoàng Vũ nhìn Tiêu Tuyết Không ngơ ngác chợt hỏi.



Hai người vốn đang cãi vã ầm ĩ lúc này lại chợt đình chiến.



“Chắc chắn là lại đang suy nghĩ cái gì mà tuyết không, cái gì mà màu xanh thuần khiết.”. Thu Cửu Sương bĩu môi xem thường.



Hoàng Vũ lặng lẽ đi tới bên cạnh Tiêu Tuyết Không, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của y, cúi đầu gọi: “Người tuyết, huynh đang suy nghĩ gì thế?”



“Ta đang suy nghĩ xem bao giờ ngươi cưới ta.”. Tiêu Tuyết Không bất thình lình quay lại nói.



“Cái gì?!”. Hoàng Vũ nghe vậy lập tức lùi về sau một trượng.



“Ngươi không phải đã từng nói muốn kết hôn với ta sao?”. Tiêu Tuyết Không nói ra câu này mà mặt vẫn không biến sắc, thần thái lạnh lùng như sương như tuyết, giọng điệu buốt giá như băng.



“Cái này… này… đó… Đó là bởi vì… À… Khi đó ta nghĩ huynh là phụ nữ, cho nên… bây giờ… Huynh đã là nam nhân, ta đương nhiên không thể cưới huynh!”. Hoàng Vũ lắp bắp nói, giơ hai tay lên che chắn phía trước, giống như sợ Tiêu Tuyết Không đột nhiên lao đến bên người mình: “Người tuyết, tuy rằng huynh đẹp hơn cả những mỹ nhân trong Hoàng Quốc, lại đẹp ngang ngửa với vương tẩu đệ nhất mỹ nhân Đông Triều, thế nhưng… Nếu thiên hạ này chỉ còn mình huynh và bà cô thối, ta đây cũng thà lấy bà cô thối!”.



“Ha ha… Cái tên điên cuồng tự đại như ngươi… Ha ha… Cũng có lúc nghẹn họng!”. Thu Cửu Sương ở một bên cười không ngớt, trên đời này còn có chuyện gì vui bằng chỉnh cái tên xú nam nhân kia, chẳng qua cô nghĩ lại liền bảo: “Cho dù cả thiên hạ chỉ còn lại một mình ngươi là đàn ông, bổn cô nương cũng không thèm lấy ngươi!”.



“Ngươi cho rằng ta muốn lấy ngươi sao?!”. Hoàng Vũ lập tức quay đầu trừng mắt với Thu Cửu Sương: “Ta hết cách mới phải nghĩ ra hạ sách như thế!”.



“Hạ sách?”. Thu Cửu Sương trợn tròn hai mắt, chạy về phía Hoàng Vũ: “Ngươi có thể lấy được bổn cô nương là may mắn mười đời nhà ngươi, ngươi dám bảo lấy ta là hạ sách?!”



“Ngươi xem đi… tự lấy gương ra mà soi đi!”. Hoàng Vũ chỉ vào Thu Cửu Sương nói: “Muốn dáng người không có dáng người, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn phẩm chất không có phẩm chất, muốn tố chất cũng không có tố chất, muốn thái độ lại càng không có thái độ, muốn khí chất thì thôi không bàn nữa… Tóm lại, ngươi chả có cái gì hết! Thế mà ngươi vẫn không biết xấu hổ nói ta may mắn mười đời?! Bà cô ngươi chẳng những cuồng vọng mà còn mặt dày nữa!”.



“Nhìn coi rốt cuộc là ai mặt dày!”. Thu Cửu Sương duỗi tay ra chưởng về trước ngực Hoàng Vũ.



“Quả nhiên thô lỗ! Mỗi lần nói không lại liền động thủ!”. Hoàng Vũ lập tức né tránh, đồng thời còn chưởng lại về phía cô.



Thu Cửu Sương phóng lên không trung tránh thoát chiêu đó, sau đó hai chân bay đạp vào bả vai Hoàng Vũ, Hoàng Vũ cũng giơ tay lên, hóa chưởng thành trảo chụp thẳng vào hai chân Thu Cửu Sương.



Bỗng nhiên Thu Cửu Sương thu chân đáp xuống đất, khẽ kêu lên: “Đại vương!”.



“Vương huynh đến đây?”.



Hoàng Vũ cuống quít quay lại nhìn bậc thềm bên dưới, ai ngờ vừa quay đầu liền cảm thấy sau gáy đau nhức, lập tức thân hình bay lên, bậc thềm càng lúc càng cách hắn thật xa, bên tai vang lên tiếng cười đắc ý của Thu Cửu Sương: “Ngươi dùng đại lễ nghênh đón đại vương đi!”.



Gáy được thả lỏng, hắn liền rơi xuống đất, trong phút chốc hiểu chuyện gì đang xảy ra, không khỏi hét lớn: “Thu Cửu Sương, bà cô thối nhà ngươi dám dùng quỷ kế ám toán ta!”.



Hắn nhắm nghiền hai mắt, không dám nhìn bậc thang bằng đá xanh dưới chân mình, huyệt đạo bị điểm, lần này chắc chắn sẽ ngã dập người… Ôi không, thân thể đáng thương của ta!.



“Aizzz, các người lại làm loạn ở đây.”. Một tiếng thở dài ôn hòa vang lên, Hoàng Vũ chỉ cảm thấy thắt lưng mình bị ai đó nắm lấy, sau đó cả người xoay vòng, hai chân chạm xuống nền đất, mở mắt ra, có một bóng người vận áo trắng thuần khiết đang đứng trước mặt hắn.



“Vô Duyên! Vô Duyên! Huynh là người tốt nhất trên đời! Huynh biết đệ sợ đau nên mới bay từ trên trời xuống cứu đệ đúng không? Vô Duyên, Vô Duyên, vì sao huynh không là phụ nữ?!”. Hoàng Vũ duỗi tay ôm lấy Ngọc Vô Duyên, trên mặt hiện ra một sự tiếc nuối, đôi mắt hoa đào còn khoa trương rơi rơi hai giọt nước mắt.



“Hoàng Vũ.”. Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng gọi một tiếng, không biết chàng làm thế nào mà tức thời liền thoát ra khỏi cánh tay của Hoàng Vũ.



“Sao?”. Hoàng Vũ mạnh mẽ gật đầu, không chớp mắt nhìn Ngọc Vô Duyên: “Vô Duyên, huynh muốn nói gì với đệ?”,



Ngọc Vô Duyên lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía sau hắn.



Hoàng Vũ quay đầu lại nhìn, lập tức cứng họng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệt: “Vương… Vương… Vương huynh!”.



Chỉ thấy phía dưới bậc thềm có một chiếc vương xa lộng lẫy, nội thị, cung nữ xếp từng hàng dài đang tiến đến.



“Huynh… Huynh ấy… sao đến nhanh như vậy? Đệ… đệ…”. Hoàng Vũ nhìn chiếc xa giá dần đến gần, một bóng dáng màu tím ngồi ở giữa muôn vàn nội thị cung nữ, nhất thời ngây ngốc đứng yên một chỗ.



“Còn không mau trở về vị trí cũ?”. Ngọc Vô Duyên vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ vỗ vai Hoàng Vũ, đánh thức vị vương tử vốn kiêu căng trước mặt kẻ khác nhưng lại vụng về lúng túng trước mặt vương huynh Hoàng Triều này.



“Dạ… dạ! Đệ muốn… Đệ muốn…”. Hoàng Vũ nhanh chóng quay người lại, chỉ thấy Thu Cửu Sương, Tiêu Tuyết Không đã sớm không còn ở trên bậc thang đằng trước: “Hai người các ngươi thật không có tình đồng đội!”. Nói xong hắn lập tức ba chân bốn cẳng chạy tóe khói.