Tranh Thiên Hạ

Chương 47 : Mai diễm hương lãnh

Ngày đăng: 01:12 20/04/20


“Ngày 15 tháng 11, Bạch vương phá đế đô, ép sát cửa cung, viện quân của Tức vương đến cứu, Bạch vương bại nên tự vẫn. Đế đô thoát khỏi hiểm nguy, Đế cảm thấy Tức vương là người có tài, lưu lại chiếu truyền vị rồi biến mất không rõ tung tích. Tức vương khiêm tốn tránh ngôi vua, viết: “Tất dẹp thiên hạ nghênh Đế về!”



Trận quyết chiến bi thảm đến tận chín tầng mây, mấy vạn sinh mệnh chết đi, đế đô chìm ngập trong máu tuyết… Cùng với chuyện xưa mờ mịt giấu trong bóng tối, dưới ngòi bút của Sử gia lại chỉ ngắn một đoạn văn là chấm dứt.



“Vương, Thường Hựu đã tự vẫn.”



Trước Tê Long cung, Lan Tức đứng ở bậc thang màu đỏ, phóng con mắt nhìn ra, toàn bộ đế đô đều đã dưới chân hắn.



“Trước khi chết viết: Tận trung với Vương, đã phụ ân của Bạch chúa, không còn mặt mũi để lưu lại trên đời!”



“Thường Hựu…” Lan Tức nhẹ nhàng nhớ kỹ, sau một lúc lâu khe khẽ thở dài, “Hậu táng hắn, với….danh hiệu trung thần của Bạch quốc!”



“Dạ!” Nhâm Xuyên Vũ cúi đầu.



“Đã là mùa đông giá rét.” Lan Tức bỗng nhiên than nhẹ, đứng chắp tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.



Nhâm Xuyên Vũ lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, ánh mắt nhìn vào bóng lưng kia, trong sự kính phục còn mang một suy nghĩ sâu xa.



“Xuyên Vũ, ngươi nhìn hoàng cung này, vồn là nhìn không đến, hiện tại nó lại ở dưới chân chúng ta.”



Một lát sau, Lan Tức thản nhiên nói, trên mặt hắn mang theo nụ cười ung dung yếu ớt, giọng nói bình tĩnh giống như là việc tiện tay hái xuống trái cây ở bên đường.



“Không chỉ là hoàng cung, đế đô, mà sau đó cả thiên hạ đều sẽ ở dưới chân Vương!” Nhâm Xuyên Vũ cung kính nói.



“Thật vậy sao.” Dường như hỏi, nhưng giọng nói kia lại mang theo sự thản nhiên.



Nhâm Xuyên Vũ nhẹ nhàng đến gần hai bước, ánh mắt lặng lẽ đảo qua phía khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì của chủ tử, há mồm định nói gì đó rồi lại nuốt xuống. Dời mắt nhìn xung quanh, nhìn cung đình trang trọng, dõi mắt trông về phía xa, thấy khí thế to lớn của đế đô. Mấy tháng trước, bọn họ còn đứng ở Vũ Lâm đài của Phong quốc, nhưng hôm nay bọn họ đã đến đế đô, đứng ở hoàng cung! Người trước mắt không chỉ như vậy, ngài ấy hẳn là người leo lên đỉnh Thương Mang sơn, ngài ấy phải là kẻ quân lâm thiên hạ!



Vì vậy, nén xuống chút do dự còn sót lại trong lòng, nắm tay, cúi đầu, cực kỳ trầm ổn mà trang trọng mở miệng: “Vương, xin người lập Phượng cô nương làm…phi!” Thanh âm rất nhẹ lại cực kỳ kiên định.



Nghe thấy như vậy, rốt cục ánh mắt nhìn về phía xa của Lan Tức thu hồi, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thần tử đang cúi đầu bên cạnh, con ngươi đen như mực sâu không thấy đấy, nụ cười yếu ớt trên mặt cũng không mảy may thay đổi.



“Phượng cô nương là hậu nhân của Phượng gia, nếu Vương có thể lập cô ấy làm phi, vậy trong lòng của người trong thiên hạ, sẽ không còn ai nghi ngờ việc Vương lên làm Hoàng đế!” Trong thanh âm trầm tĩnh của Nhâm Xuyên Vũ mang theo một loại nhiệt huyết, hưng phấn, giống như một người lặn lội đường xa bỗng thấy đường tắt trước mắt.



Lan Tức nhìn hắn một lúc lâu, nụ cười ung dung yếu ớt trên mặt sâu hơn vài phần, nụ cười khiến ánh mắt âm u kia có vẻ sáng hơn, nhưng lại khiến người khác không thể hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Tê Long cung hùng vĩ trước mặt, chậm rãi nói: “Xuyên Vũ, đối với bản vương, ngươi trung tâm như một, để giúp bản vương đoạt được thiên hạ càng không quản mệt nhọc, phí hết tâm huyết, thực vất vả cho ngươi!”



“Vương…”



Lan Tức lắc tay, ý bảo hắn không cần nói nữa, hơi híp mắt lại, nhìn cái bảng hiệu của cung điện, thanh âm bình thản lại mang theo một chút gì đó không thể nắm bắt: “Chưa từng nghĩ đến, trước đây, trong Tê Long cung từng ngã xuống vô số người…”



Cuối tháng mười một, trời giá rét, mà Bạch quốc ở phía Bắc của Đông Triều, được gọi là “Bạch quốc” quả danh xứng với tên, băng tuyết luôn xuất hiện sớm nhất ở đây, phủ khắp mọi nơi, phóng ánh mắt nhìn ra đều là một màu trắng xóa.



Trong vương cung, mặc dù cung nhân đã sớm dọn tuyết trên các lối đi, nhưng tuyết trên nóc nhà, trên nhánh cây lại không hề bị hòa tan.



“Công chúa.” Phẩm Lâm toàn thân được bọc kín trong từng tầng áo choàng khẽ gọi Lang Hoa công chúa đã đứng trước cửa cung điện gần hai canh giờ.



“Chuyện gì?” thanh âm khô khốc của Lang Hoa vang lên.



“Công chúa, hồi cung đi.” Trong lòng Phẩm Lâm chua xót nói. Vị công chúa vốn tươi tắn linh hoạt như nụ hoa, lúc này lại giống như cây khô mùa đông, không hề có sức sống.



“Ta nhìn cái cây này bảy ngày, mà tuyết trên cành cây không hề tan ra, ngược lại kết thành tầng băng dày.” Ánh mắt Lang Hoa si ngốc nhìn cái cây phía trước.



“Công chúa…” Phẩm Lâm mở miệng, thanh âm lại nghẹn ngào, cổ họng thấy chua xót, không thể nói điều gì ra khỏi miệng. Làm sao bây giờ? Đầu tiên là Tu tướng quân, sau đó là Đại vương… Tin dữ của từng người một truyền đến, việc này sao công chúa có thể chấp nhận?! Công chúa thiện lương như vậy, ngay cả con vẹt đỏ mà người nuôi bị chết cũng khiến người thương tâm khóc rất lâu, khi nghe đến tin tức Tu tướng quân cùng Đại vương qua đời, người lại không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là không có phản ứng gì, trì độn giống như một con búp bê, tựa hồ không nghe ai khác nói gì, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, sau đó cứng đờ ngồi im, đôi mắt nhìn phương xa, nhưng không có tiêu điểm, không có thần khí, như là một con rối chỉ biết hít thở!



“Phẩm Lâm, đừng đau lòng.”



Phẩm Lâm chợt thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, mới thấy không biết công chúa đã đứng trước mặt lúc nào, dùng tay lau khi nước mắt không tiếng động rơi xuống trên mặt nàng.



“Phẩm Lâm, đừng khóc …”



Lang Hoa đưa tay nhẹ nhàng ôm Phẩm Lâm đang khóc vào lòng, nước mắt có lẽ là chảy thay nàng đi? Cho dù trong lòng hàng trăm nghìn vết thương, cho dù máu chảy đầm đìa thì nước mắt cũng không thể nào chảy ra, chỉ có thứ đau đớn thấu tâm nhập cốt dày vò nàng hàng đêm!



“Công chúa… Công chúa… Nếu người không sao… Phẩm Lâm cũng sẽ không sao…”



Thanh âm của Phẩm Lâm đứt quãng do khóc, mang theo sự thương yêu, còn có chân thành, ấm áp…



“Phẩm Lâm, ta sẽ không sao, ta sẽ không sao.” Lang Hoa nhắm mắt, “Chỉ là cái chỗ này quá lạnh, lạnh thấu xương cốt ta!”



Hai ngày sau, Lang Hoa công chúa biến mất từ vương cung của Bạch quốc, trong cung kinh hãi, cả nước tìm kiếm nhưng không rõ tung tích, từ đó về sau không hề nghe được tin tức của nàng nữa.



Mà lúc Phong Mặc đại quân đang có lợi, Tranh Thiên kỵ của Hoàng quốc cũng không ngồi yên.



Ngày 12 tháng 11, Hoàng Triều lĩnh Tranh Thiên kỵ qua vương vực đến Lương thành.


“Trong cung ngoại trừ Đế vương, khó có thể lưu người ngoài, nhưng tiên sinh lại có thể sống lâu dài trong Trường Ly cung, đủ thấy Phong vương đối đãi khác biệt với tiên sinh… quả là sủng ái có thừa!” lời nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng dường như những chữ cuối cố ý nhấn mạnh thêm, nét mặt vẫn là vân đạm phong khinh vô cùng ôn hòa, ánh mắt nhẹ nhàng tùy ý bỗng quét về đối phương, nhưng nhìn lại thì nặng tựa ngàn cân!



“…” Cửu Vi lặng lẽ không nói.



Hai người đứng yên cách nhau ba thước, xa xa có những cung nhân đang bận rộn, nhưng ở đây là sự trầm tĩnh đến mức hít thở không thông, gió lạnh phất qua, hoa rơi tung bay, tay áo vung lên cũng không thể thổi đi đường nhìn đang giằng co giữa hai người.



“Vẫn thường nghe nói Nhâm quân sư là một người thông minh lợi hại, hôm nay cuối cùng cũng tin.”



Sau một lúc lâu, Cửu Vi bỗng nhiên nở nụ cười, một tay cầm khay, một tay khẽ vuốt sợi tóc nơi đuôi lông mày, đôi mắt tựa mở tựa khép, hết sức tao nhã, giống như trên khuôn mắt hết sức bình thường kia có ma lực mê hoặc chúng sinh.



“Đâu có, Xuyên Vũ ngu dốt, còn muốn thỉnh giáo tiên sinh nhiều hơn đây.” Nhâm Xuyên Vũ cũng cười đến ôn nhã.



“Không dám.” Cửu Vi hơi nghiêng đầu nhìn ngoài hành lang, một cành mai vàng tựa vào lan can trên hành lang khẽ đung đưa, giơ tay lên chạm nhẹ vào cành mai, rồi ưu nhã nói, “Chỉ là Cửu Vi cũng có chút ngốc, nhưng thật ra ta lại có vài điều muốn nói với quân sư.”



“Xuyên Vũ chăm chú lắng nghe.” Nhâm Xuyên Vũ gật đầu cười, ánh mắt nhìn người trước mặt, nội tâm cũng có mấy phần bội phục, người kia lại có thể thản nhiên như vậy.



“Thiện đao giả tễ vu đao, thiện mưu giả tốt vu mưu*!” từng chữ một Cửu Vi nặng nề nói ra, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt giống như kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lẽo mà lợi hại tấn công đối phương.



* Thiện đao giả tễ vu đao, thiện mưu giả tốt vu mưu: người giỏi dùng đao chết bởi đao, người hay tính mưu kế chết bởi mưu kế.



Nhâm Xuyên Vũ bị ánh mắt đâm thẳng đến, vừa muốn mở miệng, lại bỗng nhiên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Cửu Vi, nhìn tay hắn rời khỏi cành mai, trên ngón tay còn có một sợi tơ khí màu đỏ, mà đóa mai rực rỡ bên kia lại héo rũ trong nháy mắt!



“Ngươi…” Nhâm Xuyên Vũ kinh hãi líu lưỡi.



“Quân sư làm sao vậy?”



Cửu Vi ôn nhu mở miệng, khẽ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt đang kinh ngạc đến mức trắng bệch của Nhâm Xuyên Vũ, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, cổ tay vung lên, sợi tơ màu đỏ trên ngón tay khẽ lay động, giống như lưỡi rắn chậm rãi tiến về phía Nhâm Xuyên Vũ, mà lúc này chân tay Nhâm Xuyên Vũ cứng ngắn, chỉ biết đừng ngẩn người, trơ mắt nhìn sợi tơ đỏ mỗi lúc một gần, không có cách nào di chuyển nửa bước.



“Ngươi… Ngươi là…”



Câu nói thốt ra phân nửa, chợt cổ họng nghẹn lại, không thở xong một hơi, tức khắc âm thanh liền biến mất. Tơ đỏ quấn quanh cần cổ từng vòng từng vòng một, mỗi một vòng lại chậm rãi thu hẹp, đưa tay sờ lên cổ, lại không nắm được cái gì, tơ đỏ quấn ngày càng chặt, gương mặt Nhâm Xuyên Vũ đỏ lên, lại từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng chuyển xanh, từ xanh đổi thành tím! Mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại không có cách nào thốt ra, cổ họng giống như bị kìm sắt kẹp lại, trong lồng ngực cảm thấy từng đợt đau đớn, đầu óc ong ong, tứ chi dần dần như nhũn ra, tất cả phía trước như nhìn không rõ, trước mắt từng đạo ánh sáng lóe lên rồi tản đi, sau đó hóa thành một mảnh hắn ám… Một khắc kia, giống như nghe được thanh âm của cánh cửa tử vong mở ra, tạo nên một trận gió lạnh âm trầm, cả người như chìm vào vực sâu hắn ám…



“Vì Cửu Dung, ta hận không thể ném ngươi vào A Tì địa ngục!” Thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ, nhưng từng chữ lại rõ ràng lọt vào tai, giống như kiếm băng lạnh đến thấu xương, “Thế nhưng Tịch nhi… nể mặt Phong vương mà bỏ qua cho ngươi, nếu sau này ngươi còn dám làm thương tổn đến Tịch nhi, ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết!”



Bỗng trên cổ được buông lỏng, “Hô!” Rốt cục lại có thể hô hấp! Cảm giác xung quanh chậm rãi trở về, cảnh vật trước mắt dần rõ ràng. Hành lang tao nhã như trước, thơm mát như trước, người trước mắt cũng mỉm cười như gió, giơ tay sờ lên cổ, không thấy gì cả, chỉ có cảm giác da thịt ấm áp… tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác sao?



“Ngươi…”



“Ấy, trì hoãn không ít thời gian rồi, không thể khiến Phong vương đợi lâu, ngày khác sẽ tiếp tục trò chuyện cùng quân sư, Cửu Vi cáo từ trước.” Cửu Vi hất lọn tóc bị gió thổi loạn ra, thong dong lướt qua Nhâm Xuyên Vũ.



“Ngươi… Chờ…” Nhâm Xuyên Vũ xoay người, muốn gọi hắn, thế nhưng đối phương xem như không thấy.



Tấm lưng kia thon gầy cao ngất, thanh sam sạch sẽ, tóc dài đến thắt lưng, tóc dùng dây buộc lại, gió thổi qua, tay áo khẽ bay, phiêu dật xuất trần, nhưng một khắc kia, hắn lại thấy vô cùng quỷ dị, quanh thân người kia như còn một loại âm hàn.



“Ngươi là… Ngươi là người của Cửu La tộc?!” Lời thốt ra chính là điều cấm kỵ.



Nhưng cái bóng lưng kia vẫn không nhanh không chậm bước đi, bước chân không hề có chút hỗn loạn, càng ngày càng xa rồi biến mất ở cuối hàng lang.



Quay đầu lại, hành lang trống trơn, bên ngoài hành lang ngoài trừ cung nhân, thì chính mình không tổn hao gì vẫn đứng trong hành lang, lẽ nào tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác? Thế nhưng… Giơ tay đặt lên ngực, tiếng tim đập dồn dập chính chứng cứ của sự sợ hãi vừa rồi, ánh mắt dao động, nhất thời bình tĩnh, càng mai tựa vào lan can, đã héo rũ cháy đen!



“Bộp!” Thứ nặng gì đó đặt lên vai khiến hắn cả kinh, quay đầu, thì thấy Hạ Khí Thù đứng bên cạnh.



“Xuyên Vũ, ngươi ở đây ngây ngốc cái gì vậy?” Hạ Khí Thù cảm thấy có chút kì quái nhìn Nhâm Xuyên Vũ, loại ngơ ngác thậm chí biểu tình có chút sợ hãi đúng là hiếm thấy trên người Nhâm Xuyên Vũ.



“Khí Thù.” Nhâm Xuyên Vũ bỗng nhiên thở dài một hơi, thân thể giờ khắc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay đã bị mồ hôi làm ướt.



“Bộ dáng của ngươi hiện tại…” Hạ Khí Thù nhìn hắn một cách dò xét, lông mày theo thói quen nhíu lại, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”



“Không… không có gì, ta đang muốn đi tìm ngươi đây.”



“Tìm ta?”



“Ừ… Vương giao phó…”



Hai người song song đi qua hành lang, đi qua đình viên, chìm thật sâu trong cung điện.



Nhóm cung nhân cầm theo cung đăng đi đến, treo lên từng ngọn đèn.



“A! Hoa mai vốn đang nở đẹp, vì sao lại có một cành khô thế này?” Một gã cung nhân kinh ngạc kêu lên.



“Mau cắt nó đi, cái này không phải điều tốt!”



Cành khô tựa trên lan can, trong nền những bông hoa màu đỏ, thất rất rõ ràng, gió lạnh phất qua, khiến vài cánh mai khô khẽ rụng.